覆得丑好尽,何啻万万千。
东林香炉峰,生在寺门前。
山阴土脉润,草木鸣秋妍。
意行梵庑旷,单下谁栖禅。
主僧淮东秀,眉目棱棱然。
谈麈自高蹈,往往来著边。
我游欲结社,有愧远师莲。
草堂流水环,遗像俨乐天。
西风号万杉,趺坐青石颠。
野老喜我陪,谈吟超极玄。
上方僧谩多,多结粥饭缘。
方且局诸妄,焉得安三椽。
浮生忘有家,妙句知无传。
尘垢送短日,风霜侵颓年。
斜阳透西树,独支竹筇坚。
钟鸣拟寻睡,酒至流馋涎。
月上三笑亭,醉听渔家眠。
“我游欲结社,有愧远师莲”的上一句是谈麈自高蹈,往往来著边;“我游欲结社,有愧远师莲”的下一句是草堂流水环,遗像俨乐天。该诗句出自董嗣杲的作品《游东林寺》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/238308_8.html
入城回睇万松横,祇隔浮云几万层。
八月秋风明月下,天池池上看天灯。
五世单丁家,在家亦如客。
悲欢恼客抱,每恨江海窄。
今日初伏过,浴出易絺绤。
树头来禽熟,隔水不可摘。
明年西湖去,凉云簪藉白。
此时且健饭,宁耐朱炎赫。
淮童少解事,醉拾西瓜擘。
强笑领其真,寓吟自成癖。
湖光分柳岸,野趣入桑畦。
锦片花随水,犀尖笋迸泥。
淮云收雨去,蜀鸟失春啼。
隔浦军船过,斜阳送鼓鼙。
梅港绝梅根,渺莽芦与荻。
芦荻摇北风,正逢霜雪激。
岸津只两家,泥草落四壁。
何人舟欲进,想惧少遮羃。
我舟强来依,无故此涉历。
所嗟浮寄人,见舟甚仇敌。
其说自和易,举柱累梳剔。
舟子自高鶱,呼月吹短笛。
同行更迂旷,索瓶倒馀沥。
浑忘值危途,去住尚怵惕。
胆消羁思苦,此际谁拯溺。
悭囊纵有金,斗升何处籴。
琴书湓浦担,风雪贵池船。
问酒临津醉,添衣入驿眠。
渔翁寒补网,邻女夜调弦。
何日齐山去,寻僧学说禅。