出自宋朝董嗣杲的《病中步入蔡公桥村落间》
舟维蔡桥晚,扶行禦顽痁。
谁期村疃中,双屐苔花粘。
同行幸同志,出语无猜嫌。
晓霞晚必雨,故老尝所占。
两行桑麻香,农计得尽觇。
偶闻读书声,白叟依茅檐。
自奋力稼耕,其志方隐潜。
延我坐俄顷,障日西垂帘。
竹床半已弊,暂睡亦安恬。
传酒强我饮,饮绝徒掀髯。
神思偶尔清,吟兴为此添。
出自宋朝董嗣杲的《病中步入蔡公桥村落间》
“竹床半已弊,暂睡亦安恬”的上一句是延我坐俄顷,障日西垂帘;“竹床半已弊,暂睡亦安恬”的下一句是传酒强我饮,饮绝徒掀髯。该诗句出自董嗣杲的作品《病中步入蔡公桥村落间》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/238373_10.html
席地莫禁流汗体,阴阴竹树埋虚堂。
夜分几传逡巡酒,暑甚一沃沆瀣浆。
不听哀弦知兴逸,才舒清簟觉心凉。
青瓜碧李凝冰齿,万萼南花吹湿香。
山路本无雨,雾滃露点湿。
脚滑几欲缩,举步真如絷。
剉过万千山,云磴莫计级。
更多仙泉甘,潭深绝绠汲。
力疲骨节酸,远眺空伫立。
旷怀无与言,付与诗收拾。
钱子欣然著羽衣,何须学赋鉴湖诗。
帝俞清献垂情疏,人读文忠叙事碑。
五庙衮圭荣祖节,千年香火托孙枝。
云林阁上西风起,吹落龙山宰树悲。
银林驿路雪离披,行迹茫茫自苦悲。
不忍早梅经细雨,却欣折竹压枯篱。
身嫌出陆肩舆破,足涉沿溪口岸迟。
荒店无人尘满釜,岂堪独力任晨炊。
吾家阿京爱公弼,吾家泽兄敬公弼。
半生梦与公弼游,岂意相逢在今日。
春风和气见眉宇,玉壶冰鉴藏胸臆。
人间万事君自知,未必君材人尽识。
苏门水木无纤埃,闻君家近公和台。
仙家近日多官府,黄帽青鞋归去来。