自说轩辕师,于今几千岁。
寓游城郭里,浪迹希夷际。
应物云无心,逢时舟不系。
餐霞断火粒,野服兼荷制。
白雪净肌肤,青松养身世。
韬精殊豹隐,鍊骨同蝉蜕。
忽去不知谁,偶来宁有契。
二仪齐寿考,六合随休憩。
彭聃犹婴孩,松期且微细。
尝闻穆天子,更忆汉皇帝。
亲屈万乘尊,将穷四海裔。
车徒遍草木,锦帛招谈说。
八骏空往还,三山转亏蔽。
吾君感至德,玄老欣来诣。
受箓金殿开,清斋玉堂闭。
笙歌迎拜首,羽帐崇严卫。
禁柳垂香炉,宫花拂仙袂。
祈年宝祚广,致福苍生惠。
何必待龙髯,鼎成方取济。
“尝闻穆天子,更忆汉皇帝”的上一句是彭聃犹婴孩,松期且微细;“尝闻穆天子,更忆汉皇帝”的下一句是亲屈万乘尊,将穷四海裔。该诗句出自李颀的作品《谒张果先生》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/90798_11.html
蔡女昔造胡笳声,一弹一十有八拍。
胡人落泪沾边草,汉使断肠对归客。
古戍苍苍烽火寒,大荒沈沈飞雪白。
先拂商弦后角羽,四郊秋叶惊摵摵。
董夫子,通神明,深山窃听来妖精。
言迟更速皆应手,将往复旋如有情。
空山百鸟散还合,万里浮云阴且晴。
嘶酸雏雁失群夜,断绝胡儿恋母声。
川为净其波,鸟亦罢其鸣。
乌孙部落家乡远,逻娑沙尘哀怨生。
幽音变调忽飘洒,长风吹林雨堕瓦。
迸泉飒飒飞木末,野鹿呦呦走堂下。
长安城连东掖垣,凤凰池对青琐门。
高才脱略名与利,日夕望君抱琴至。
都门柳色朝朝新,念尔今为江上人。
穆陵关带清风远,彭蠡湖连芳草春。
泊舟借问西林寺,晓听猿声在山翠。
浔阳北望鸿雁回,湓水东流客心醉。
须知圣代举贤良,不使遗才滞一方。
应见鄱阳虎符守,思归共指白云乡。
少室众峰几峰别,一峰晴见一峰雪。
隔城半山连青松,素色峨峨千万重。
过景斜临不可道,白云欲尽难为容。
行人与我玩幽境,北风切切吹衣冷。
惜别浮桥驻马时,举头试望南山岭。
苏君年几许,状貌如玉童。
采药傍梁宋,共言随日翁。
常辞小县宰,一往东山东。
不复有家室,悠悠人世中。
子孙皆老死,相识悲转蓬。
发白还更黑,身轻行若风。
汎然无所系,心与孤云同。
出入虽一杖,安然知始终。
愿闻素女事,去采山花丛。
诱我为弟子,逍遥寻葛洪。
寂寞俱不偶,裹粮空入秦。
宦途已可识,归卧包山春。
旧国指飞鸟,沧波愁旅人。
开樽洛水上,怨别柳花新。