展图忽见伟人姿,满船宾客皆惊顾。
鸭江龙起多贤豪,争剖符竹拥旌旄。
雄才独可略时辈,深衷还肯收我曹。
阳城心苦政偏拙,贾谊忧多泪成血。
公为方岳最优容,握手相看怀抱热。
紫薇官阁数悬鱼,清夜藜床坐读书。
干戈未靖军储急,水旱频蠲民力纾。
半生游宦谁不羡,东西南北舟车遍。
建牙开府事寻常,屏翰风流人所见。
木落蓬飞又别离,为君题句重相思。
它年黄发丹颜好,长忆东湖会面时。
施闰章(1619-1683) 字尚白,一字屺云,号愚山、蠖斋、矩斋。安徽宣城人。工诗,主持东南坛坫数十年,时称"宣城体"。 祖父皆理学家。顺治六年(1649)进士,官江西布政司参议,分守湖西道,有政绩。康熙十八年(1679)举博学鸿儒,授翰林院侍讲,与修《明史》。二十二年(1683)转侍读。王士祯论康熙诗人,以与宋琬合称"南施北宋"。古文学欧阳修、苏轼。以辨析理学及论修史之作最精。有《学馀堂文集》28卷,《诗集》50卷,《别集》4卷,《遗集》6卷。►3452篇诗文
古诗韵典网提供《为余斗所方伯题像》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《为余斗所方伯题像》出自施闰章的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/148442.html
三冬旷雨雪,蔼若阳春时。
君行亦不远,双旌济水湄。
欢极转惆惙,临发手重持。
结发为好友,京雒同驱驰。
凌风振玉树,谁不希令仪。
冉冉岁将晏,君强余已衰。
奋飞好自力,会合当何期。
徂徕有松柏,岁寒无改移。
心如松上萝,缠绵不相离。
登台复何有,千春兴未忘。
佳辰得再至,怀古独相望。
师旷奋逸响,鼓吹来梁王。
当时枚马辈,受简竞篇章。
杜甫及高李,接迹气飞扬。
何李虽晚出,后先稍颉颃。
往者不我待,四顾草茫茫。
汴城百万户,京雒何辉煌。
苑圃成绮错,宫观分低昂。
河伯摧名都,半为沙砾场。
含情采野菊,正对金樽黄。
凭栏一把酒,长风吹衣裳。
犹忆登嵩丘,狂歌一慨慷。
场丁鹾贾无完屋,一握黄粱盐十斛,差科络绎相驱逐。
前日路死骨未收,且缓须臾莫鞭扑。
凛秋陨芳树,落叶随风翻。
漠漠入浮云,悠悠踰塞垣。
孰云忘故根,须臾远弃捐。
层冰堕手指,惊沙摧心颜。
舍我弦歌曲,但听哀笳喧。
引领睇明月,清辉驰九关。
阊阖可陈辞,念子心烦冤。
相思道何极,吞声未敢言。
闽海有畸人,掉头鄙凡语。
钟吕虽雷鸣,视之如土鼓。
纵辔走关塞,倚棹历吴楚。
孤影时踽踽。
客中谁与偕,孤影时踽踽。
山川发奇怀,独鹤叫秋雨。