展图忽见伟人姿,满船宾客皆惊顾。
鸭江龙起多贤豪,争剖符竹拥旌旄。
雄才独可略时辈,深衷还肯收我曹。
阳城心苦政偏拙,贾谊忧多泪成血。
公为方岳最优容,握手相看怀抱热。
紫薇官阁数悬鱼,清夜藜床坐读书。
干戈未靖军储急,水旱频蠲民力纾。
半生游宦谁不羡,东西南北舟车遍。
建牙开府事寻常,屏翰风流人所见。
木落蓬飞又别离,为君题句重相思。
它年黄发丹颜好,长忆东湖会面时。
“鸭江龙起多贤豪,争剖符竹拥旌旄”的上一句是展图忽见伟人姿,满船宾客皆惊顾;“鸭江龙起多贤豪,争剖符竹拥旌旄”的下一句是雄才独可略时辈,深衷还肯收我曹。该诗句出自施闰章的作品《为余斗所方伯题像》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148442_3.html
每抱遗书读,如从杖履游。
两贤墟里在,百战庙碑留。
高视无曾闵,微言竟鲁邹。
君看伊洛水,千载并东流。
明珠出海隅,驰光照帝城。
素心耻雕饰,力难辞世荣。
驱车向京洛,把臂求友生。
遘此梁园客,倡和有同声。
望古未云远,振绥抗前旌。
悠悠行路子,中道相合并。
新欢眷良匹,妙曲伤我情。
雨雪蔽长河,班马徘徊鸣。
恻恻送君归,蓟门暮寒节。
持尊不敢饯,麻衣泪凝血。
短景骛修涂,羸马愁蹩躠。
传家书满庐,富与君山埒。
十载罢远游,曰维母将耋。
稍稍卖文字,甘旨或无缺。
卓矣罗昭谏,推贤能奋舌。
徵书促上道,内顾纷羁绁。
盛夏娇女殇,回肠摧百折。
母老病眼枯,伤心但呜咽。
儿实难废离,献赋儿亦拙。
清时方辟门,屡诏搜岩穴。
天子尚优容,部檄苦敦切。
当门吏叫呼,交逼甚火烈。
母曰汝亟行,毋使我磨灭。
况汝父腹笥,恨未窥天阙。
汝往光我闾,吾衰未永诀。
语罢久逡巡,声吞还气结。
谁言登车时,早为长别日。
入都把残卷,相期慎干谒。
延访有公卿,梁魏亶人杰。
文酒亦纵横,户外多车辙。
观子每谈宴,抚膺忧惙惙。
游子心频动,慈母指当齧。
丹陛阻陈情,回首祝哽噎。
知未平宿疴,所冀且存活。
书来得凶耗,擗踊肠断绝。
家贫久客居,生计困臲卼。
含饭与周身,凭谁殚曲折。
三日谢水浆,垂领变华发。
北海最礼士,唁赙义突兀。
遂令素冠人,下交动朝列。
圣善洵哀荣,诔词出鸿笔。
归时告几筵,形音犹髣髴。
朝渡滹沱水,夕望金陵月。
河决浩横波,冲飙正萧瑟。
中路一哀号,陨涕垂冰雪。
近闻中旨传,禄食到裋褐。
圣主念栖迟,试可剧饥渴。
子才当见收,大故复中夺。
呜呼捧檄心,本为承欢发。
臣子愿俱违,蹉跎悲两失。
我亦有隐忧,挥手未敢说。
子归惨独伤,我留弥惴慄。
一身系宗祊,万事看鸡骨。
受体念所生,哀毁毋汩没。
万岫深围旧草堂,钓台茶灶就沧浪。
空山不断棹歌曲,鹤唳一声溪水长。
近市幽栖得,过从野兴长。
种花丛水榭,留客卧山房。
旧物传残麈,新书著满床。
多才应作达,惜别漫神伤。