不愿千岁如宝掌,沧桑阅尽增惆怅。
但须一念到万年,何用三登还九上。
忆昔当初脱白时,眼空三界无龙象。
光阴强半易蹉跎,烟水百城空莽宕。
自从身入老人场,壮志潜销气凋丧。
两条寒涕镇垂膺,一緉芒鞋输少壮。
徒行一步当十步,岭长百丈如千丈。
青蔬赤饭栗棘蓬,藜羹茗饮桃花浪。
只愁信施己难消,拚此身心作回向。
百八菩提如意珠,六字洪名无尽藏。
店远村遥未抵家,水尽山穷须谛当。
钟初鸣,鸡再唱。
殷勤借问老同参,百尺竿头谁向上。
成鹫(一六三七~一七一九),俗姓方,名颛恺,字趾麟。出家后法名光鹫,字即山;后易名成鹫,字迹删。广东番禺人。明举人方国骅之子。年十三补诸生。以时世苦乱,于清圣祖康熙十六年(一六七七)自行落发,康熙二十年禀受十戒。曾住会同县(今琼海)多异山海潮岩灵泉寺、香山县(今中山)东林庵、澳门普济禅院、广州河南大通寺、肇庆鼎湖山庆云寺,为当时著名遗民僧。工诗文,一时名卿巨公多与往还。论者谓其文源于《周易》,变化于《庄》《骚》,其诗在灵运、香山之间。年八十五圆寂于广州。著有《楞严经直说》、《道德经直说》、《鼎湖山志》、《鹿湖近草》、《咸陟堂诗文集》等。清道光《广东通志》卷三二八有传。►1722篇诗文
古诗韵典网提供《老僧提唱》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《老僧提唱》出自成鹫的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/95424.html
十里遥闻下院钟,到门空见白云封。
老僧久住情偏淡,惟有春山色最浓。
牵来三岁彪文犊,相约閒云上翠微。
水草不妨随分纳,眉毛惟许与僧依。
歌残白石人将老,踏遍红尘客未归。
何似空山伴行脚,冷吟终日趁晴晖。
老树无枝不记年,养成雏鸴几翀天。
无情也入那伽定,顶上安巢更宛然。
祓除属上巳,嘉会时未央。
列坐遵枉渚,俯流唼飞觞。
微酣发清啸,天籁无短长。
真宰契溟涬,陈迹归荒唐。
高人抱幽独,薄暮款松关。
坐久为予说,城中无此閒。
孤灯堪引兴,清论不离山。
更有微言在,明朝莫便还。