出自宋朝吴文英的《瑞鹤仙 其三 赠丝鞋庄生》
引翠针行处,冰花成片。
金门从回辇。
两玉凫飞上,绣绒尘软。
丝絇侍宴。
曳天香、春风宛转。
傍星辰、直上无声,缓蹑素云归晚。
奇践。
平康得意,醉踏香泥,润红沾线。
良工诧见。
吴蚕唾,海沉楦。
任真珠妆缀,春申客屦,今日风流雾散。
待宣供、禹步宸游,退朝燕殿。
出自宋朝吴文英的《瑞鹤仙 其三 赠丝鞋庄生》
“藕心抽莹茧”的下一句是引翠针行处,冰花成片。该诗句出自吴文英的作品《瑞鹤仙 其三 赠丝鞋庄生》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/110788_1.html
舞影灯前,箫声酒外,独鹤华表重归。
旧雨残云仍在,门巷都非。
愁结春情迷醉眼,老怜秋鬓倚蛾眉。
难忘处,犹恨绣笼,无端误放莺飞。
当时。
征路远,欢事差,十年轻负心期。
楚梦秦楼相遇,共叹相违。
泪香沾湿孤山雨,瘦腰折损六桥丝。
何时向,窗下剪残红烛,夜杪参移。
明月枝头香满路。
几日西风,落尽花如雨。
倒照秦眉天镜古。
秋明白鹭双飞处。
自摘霜葱宜荐俎。
可惜重阳,不把黄花与。
帽堕笑凭纤手取。
清歌莫送秋声去。
石径幽云冷,步障深深,艳锦青红亚。
小桥和梦过,仙佩杳、烟水茫茫城下。
何处不秋阴,问谁借、东风艳冶。
最娇娆,愁侵醉颊,泪绡红洒。
摇落翠莽平沙,竞挽斜阳,驻短亭车马。
晓妆羞未堕。
沈恨起、金谷魂飞深夜。
惊雁落清歌,酹花倩、觥船快泻。
去未舍。
待月向井梧梢上挂。
千盖笼花斗胜春。
东风无力扫香尘。
尽沿高阁步红云。
闲里暗牵经岁恨,街头多认旧年人。
晚钟催散又黄昏。
水云共色,渐断岸飞花,雨声初峭。
步帷素袅。
想玉人误惜,章台春老。
岫敛愁蛾,半洗铅华未晓。
舣轻棹。
似山阴夜晴,乘兴初到。
心事春缥缈。
记遍地梨花,弄月斜照。
旧时斗草。
恨凌波路钥,小庭深窈。
冻涩琼箫,渐入东风郢调。
暖回早。
醉西园、乱红休扫。