露华清。
天气爽、新秋已觉凉生。
朱户小窗,坐来低按秦筝。
几多妖艳,都总是、白雪馀声。
那更、玉肌肤韵胜,体段轻盈。
照人双眼偏明,况周郎、自来多病多情。
把酒为伊,再三著意须听。
销魂无语,一任侧耳与心倾。
是我不卿卿,更有谁可卿卿。
天气爽、新秋已觉凉生。
朱户小窗,坐来低按秦筝。
几多妖艳,都总是、白雪馀声。
那更、玉肌肤韵胜,体段轻盈。
照人双眼偏明,况周郎、自来多病多情。
把酒为伊,再三著意须听。
销魂无语,一任侧耳与心倾。
是我不卿卿,更有谁可卿卿。
“是我不卿卿,更有谁可卿卿”的上一句是销魂无语,一任侧耳与心倾。该诗句出自赵长卿的作品《夏云峰 初秋有作》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/116353_9.html
雨过西湖绿涨平。
环湖密柳暗藏莺。
麦秋天气似清明。
对策有人新切直,逢春不日尽施行。
扁舟未用速归程。
眼色媚人娇欲度。
行尽巫阳云又雨。
花时还复见芳姿,情几许。
愁何许。
莫向耳边传好语。
往事悠悠曾记否。
忍听黄鹂啼锦树。
啼声惊碎百花心。
分付与。
谁为主。
落蕊飞红知甚处。
雨声破晓催行桨。拍拍溪流长。
绿杨绕岸水痕斜。恰似画桥西畔、那人家。
人家楼阁临江渚。应是停歌舞。
珠帘整日不闲钩。目断征帆、犹未识归舟。
帘卷轻风怜小春。
荷枯菊悴正愁人。
江梅喜见一枝新。
料得主人偏爱惜,也应冰雪好精神。
故园桃李莫生嗔。
闲上西楼供远望。
一曲新声,巧媚谁家唱。
独倚危栏听半晌。
长江快泻澄无浪。
清泪恰同春水涨。
拭尽重流,触事如何向。
不觉黄昏灯已上。
旧愁还是新愁样。