出自宋朝赵长卿的《蝶恋花 其一 登楼晚望,闻歌声清婉而作此》
一曲新声,巧媚谁家唱。
独倚危栏听半晌。
长江快泻澄无浪。
清泪恰同春水涨。
拭尽重流,触事如何向。
不觉黄昏灯已上。
旧愁还是新愁样。
出自宋朝赵长卿的《蝶恋花 其一 登楼晚望,闻歌声清婉而作此》
“独倚危栏听半晌”的上一句是一曲新声,巧媚谁家唱;“独倚危栏听半晌”的下一句是长江快泻澄无浪。该诗句出自赵长卿的作品《蝶恋花 其一 登楼晚望,闻歌声清婉而作此》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/116438_3.html
枝上杨花糁玉尘。
晚风扶起处,雪轻盈。
扑人点点细无声。
谁能惜,撩乱满江城。
忍泪未须倾。
十年追往事,叹流莺。
晓来雨过转伤情。
铺池绿,遗恨寄浮萍。
小春时候,见早梅吐玉,裁琼妆白。
点点枝头光照眼,恼损柔肠情客。
暗里芳心,出群标致,经岁成疏隔。
如今风韵,何人依旧冰雪。
冷艳潇洒天然,香姿肯易许,游蜂狂蝶。
夜半黄昏担带了,多少清风明月。
宋玉虽悲,元超虽恨,见了千愁歇。
东君还许,有情取次攀折。
片片空中剪水,巧妆春色,照耀江湖。
渐觉花毬转柳,荚阵飞榆。
散银杯、时时逐马。
翻缟带、一一随车。
遍帘隅。
寒生冰箸,光剖明珠。
应须。
浅斟低唱,毡垂红帐,兽爇金炉。
更向高楼,纵观吟醉谢娘扶。
静时闻、竹声岩谷,漫不见、禽影江湖。
尽踌躇。
歌阑宝玉,赋就相如。
云峰初敛,秋容如洗,庭院金风初扇。
葱葱佳气霭侯门,信天上、麒麟乍见。
祝君此去,飞黄腾踏,日侍凝旒邃冕。
和羹调味早归来,坐看取、蓬莱清浅。
疏帘乍捲孜孜看,冰玉精神。
体白停匀。
端的于人不薄情。
更无背约和焦燥,各表真诚。
才得相亲。
切莫分张向别人。