宛如旧苑花枝里,曙色将开弄晓晴。
此时玉栊犹未启,此日金屏夜如水。
梦中隐隐听绵蛮,起见墙东映日斑。
墙东映日花枝煖,睍睆绵蛮啼渐缓。
乍穿锦叶暂停留,移到金窗更宛转。
可怜宛转最多情,可惜间关写不成。
秦女箫中三四弄,吴娘曲里百千声。
今来百草翻红色,今日听莺度锦陌。
谁解参差远趁人,自伤漂荡还为客。
参差漂荡逐流莺,百变风前断续生。
金刀细剪流莺语,依徙春城不忍听。
“听流莺,百啭在春城”的下一句是宛如旧苑花枝里,曙色将开弄晓晴。该诗句出自毛奇龄的作品《听流莺歌》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/133813_1.html
银甲雕戈小队工。
内家宣敕教从戎。
山萝覆镞萦金细,野火烧旗闪幔红。
宫月静,阵云空。
凤凰山下抱龙弓。
珠兜玉靸团营路,小雨寒花何处逢。
郎官出守本风流,况复雄藩是豫州。
下吏尽如新息长,专城原属富波侯。
九田作赋推中等,千骑看君居上头。
招得牛医来馆舍,梦将女子渡河洲。
高车拔地熊随轼,翠羽当风隼作斿。
自愧攀辕河上过,真成蹑屩颍中游。
桑花制酒村前醉,蒲叶如鞭泽畔抽。
宿堠顿惊茅店晓,入关刚值木陵秋。
无才岂敢依羊陟,入耳唯闻诵贾彪。
大府此中犹露冕,思乡何处更登楼。
晚来择木乌无定,春到迁枝鸟有求。
三老怀钱终自献,十年借寇恐难留。
他时列棨霜垂戟,此日褰帷月在钩。
但愿屡携青鹊印,终然一御黑貂裘。
将远行时赋得复堂堂曲一百二韵有杜陵蒋生白鱼潭张五城南蔡五十一夙喻我意可寄观
堂堂复堂堂,当歌秖自伤。
曼声来北部,掩面似西凉。
折竹吹生簳,烧铜作熟簧。
乌盐新世曲,红子旧时妆。
邺下哀卢女,阊门住泰娘。
佳人称绝代,有婿早专房。
箧底菱花镜,江边竹子箱。
堂深栖紫燕,车左系乌羊。
刈葛牵萝茑,餐鱼重鲤鲂。
青衣为鸟使,黄粉贮蜂粮。
宅傍丹鸡井,人归朱雀航。
秦家多种桂,萧巷有垂杨。
三艳推中妇,双緌美孟姜。
斑斑通玳毂,扣扣致香囊。
聘出鸣珂里,灯缠碎锦坊。
渡江迎晋媵,入月见吴刚。
夹路煎龙脑,连杯注鹿肠。
纤腰悬茝佩,洗手进桃汤。
假髻如盘捧,真珠用斛量。
百枝分菡萏,比翼坐鸳鸯。
兽缬葡萄锦,龟擎翡翠床。
金茎盛露乳,玉草缩天浆。
帖展三花树,篝馀五木香。
搜钿装鸟毳,剪蕊落蜂芒。
织贝刚萦脾,裁琼似截肪。
贵官弹锦瑟,贱妾献明珰。
蛾翅涂膏白,莺衣写额黄。
螺纹阗幛柱,玑粟缀钗梁。
扇裹齐纨小,襦闲魏尺长。
抛毬花刬帽,度埒紫游缰。
丰草回修带,明霞绚下裳。
流苏双宛转,丝履五文章。
褥合三千缝,钗随十二行。
金莺啼锦陌,铜雀起清漳。
碾玉安重轑,雕楹饰两厢。
承尘浮井藻,剡土树沙棠。
云满留裙沼,风生响屧廊。
交欢联屈戍,避影入清防。
壁带衔多宝,庭悬坠八琅。
牵铃翻拒鹊,搦管叶求凰。
拊马羞张敞,雄鸡斗贾昌。
穿针朋柙启,博珥一钩藏。
技士偷宫谱,神君授禁方。
春花延四炤,午食近三商。
窈窕还京洛,繁华过建康。
定情河内相,好色汝南王。
橘实垂遥岫,蒲生拔野塘。
山萤徒熠熠,沟水渐汤汤。
平远将军去,庐江小吏亡。
才人随养卒,嫖女背尊嫜。
口苦茹成蓼,颜醒酒似糖。
子难藏蔓草,余竟处幽篁。
渺目同波漫,攀髯类戟张。
丹湖遗宓氏,白芷怨娥皇。
束素鱼谁剖,张罗鸟自翔。
南行饶夜露,东望失朝旸。
宝袜抛三晕,银河罢七襄。
汉宫无史妠,越俗摈毛嫱。
巷有妃舂黍,家留叔食糠。
服将巾藉履,色以白为苍。
独鹤憎群蹠,诸鸠嫉众芳。
凉飙閒暑帔,迟日寘懿筐。
阁下悲鹦鹉,车前泣骕骦。
岁华浑未驻,歌艳亦何尝。
幐壤全无臭,裙刀不用钢。
约衿讥好楚,缓鬓笑迎唐。
瓶坠绳难续,珠烧灰易扬。
同心分缕结,割体判圭璋。
钟鼓捐傍舍,蟏蛸布近场。
送郎黄檗坞,辞母白云乡。
门几留单阖,舟无刺两樯。
登车思礰碌,唾井顾沧浪。
相见中书苦,驱来司马狂。
徐娘暌上郡,宋玉绝东墙。
箔鲜同功绪,釭遗四壁光。
杼投机绞下,器碎酒垆傍。
脂药倾新瓮,衫褠挂旧桁。
献夫存旨蓄,为客煮彫蔷。
草碧胜荷紒,萱红夺蕙纕。
善怀方襞襀,宛步却锒铛。
屐畏擎奴子,衣嫌捉小郎。
帟维张四角,诗句读中央。
赪尾游离筛,元禽去颉颃。
弃妻疑得路,眷主痛沉湘。
暮雨迷神女,天星堕乐娼。
寒房瞻顾兔,侧室听鸣螀。
结绮园中柳,弹筝陌上桑。
怀金调故陇,苏玉会空仓。
黄鹄追陶寡,青陵谢宋康。
旅葵从谷熟,苦李代桃僵。
凤失生何匹,熊来死可当。
持门行自健,夹毂问难忘。
去故悲摇落,寻真畅杳茫。
绛芝纷外苑,紫蕈折中溏。
钿觅元妃合,酥空长史觞。
扶摇翻北岳,妖丽入西荒。
罗郁裾成雾,麻姑鬓有霜。
三神方汗漫,九寡重徬徨。
纫袺终双度,升轮且对望。
采莲逢阿子,扑枣返王阳。
上调区遥促,中工辨苦良。
可怜千万岁,持此诵无疆。
曾共登楼眺碧空,平泉佳兴有谁同。
可怜阁下千株杏,留得溪南一树红。
儒臣衔命出文昌,手握灵蛇比夜光。
公宴有诗称邺下,高谈名理重丹阳。
星连斗野纯钩现,马到阊门疋练长。
但使元和能振俗,起衰何止变齐梁。