虞廷心授受,说命学分明。
师傅官僚重,诗书智慧生。
皇舆真广大,睿虑益澄清。
省岁铭无逸,歌云许载赓。
皋夔依黼坐,董贾聚神京。
好古心何亟,防倾气不盈。
艰难思稼穑,饥渴下弓旌。
旧史勤䌷绎,先王是训行。
桑林方应祷,竹素重垂情。
端策陈坟典,求言宪老更。
甘盘怀旧切,箕范叙畴精。
敷奏输忠悃,咨询出至诚。
嘉谟堪补衮,霁色洽和羹。
御几牙签列,仙班玉佩鸣。
表章追伏郑,传注起周程。
日晡仍留讲,宸聪莫可名。
龙门书盛事,虎观辨群英。
沧海皆通贡,潢池敢弄兵。
祗今干羽舞,会见泰阶平。
“师傅官僚重,诗书智慧生”的上一句是虞廷心授受,说命学分明;“师傅官僚重,诗书智慧生”的下一句是皇舆真广大,睿虑益澄清。该诗句出自施闰章的作品《经筵诗拟应制》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/147625_3.html
天南地北各孤征,八载相逢百感生。
欢会对床谈异域,愁时吹角警荒城。
梅开水驿归人路,雪满江帆客夜情。
送远忽惊乡思剧,何年投老共归耕。
攘攘五都市,南北交驱驰。
贵贱各有营,崩迫无停时。
我过董子祠,中心怅有违。
相传此旧宅,精灵俨在兹。
断碣蚀苍藓,荒几走伊威。
蘋蘩谁复荐,清风吹我衣。
汉初尚文籍,大道久迷离。
夫子挈坠绪,卓矣王者师。
如何末世士,磬折争刀锥。
威凤翔九仞,腐鼠安足希。
分襟秋浦鬓将丝,犹忆西曹比舍时。
天末浮云重聚会,相逢一笑问题诗。
客行所行道,日夕次平原。
愁鸱鸣雉堞,颓飙荡棂轩。
振衣三叹息,望古泪潺湲。
贤君昔食采,英声翔九天。
定从存邯郸,长跽谢鲁连。
偶看躄者笑,彼妇亦何愆。
杀之亦已甚,矫情称其贤。
萧条黄沙起,惨悴游子颜。
斯人不重见,忼慨谁与言。
万里昭潭路,双旌去杳冥。
瘴云连洞黑,锦石倒江青。
城市龙门驿,官衙天绘亭。
异泉流感应,幽洞驻仙灵。
山色朝还暮,滩声醉可醒。
人家巢绝巘,榕树幕空庭。
朴俗安良牧,殊方寄客星。
相如能谕蜀,早晚达朝廷。