我发故人书,临风搔白头。
借问何以尔,同心怜匹俦。
临阳久凋瘵,拱木生田畴。
遗黎鸟兽走,村落成荒丘。
尔我中肠断,辛苦为绸缪。
我归君雨泣,五载怀百忧。
流民起沟壑,逋赋宽徵搜。
江城橘柚中,父老行且讴。
遥闻一抚掌,何时复同游。
多惭仁祖意,为我饔飧谋。
怀惠岂小人,念君无储留。
考功尚能绩,循牧多沈浮。
缄书告宪府,廉吏今难求。
愿旌颍川长,一使苍生瘳。
老病赧疏贱,倘纳刍荛不。
惟馀杜陵叟,高颂元道州。
“故人念野老,寓书双泪流”的下一句是我发故人书,临风搔白头。该诗句出自施闰章的作品《寄王临江端侯》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148091_1.html
吐握心期世绝伦,漫劳宾客拟平津。
鲁邹文学归遗老,海岱风流复几人。
一望门墙见模楷,得亲色笑总阳春。
东山载酒过从数,只恐难閒理钓缗。
看山真不厌,踏叶响空林。
我友嵇阮徒,长啸同登临。
荒祠依古木,杰阁冠丹岑。
城阴淡窈窕,塔影标萧森。
青莲去已久,白云留至今。
精灵来髣髴,鸾鹤有遗音。
天高远峰出,木落寒泉深。
麻姑东在望,挥手可招寻。
海风动地白日昏,折我玉树垂昆崙。
魁梧磊落犹在眼,满堂恸哭皆声吞。
鬼伯讵敢相促迫,丰隆为御云车奔。
一生胸臆向谁吐,裂眦慷慨号天门。
呜呼天门路阻绝,江汉溟溟堕孤月。
雨后城阴长碧莎,题诗上客几回过。
归心莫问江南好,柳色涛声满御河。
斋居迢递帝城西,径满苔痕懒杖藜。
冷寺春阴惟树绿,荒村雨散倘莺啼。
看残贝叶亲茶灶,馔美葵羹就菜畦。
正是江南樱笋候,长干能忘旧招提。