我发故人书,临风搔白头。
借问何以尔,同心怜匹俦。
临阳久凋瘵,拱木生田畴。
遗黎鸟兽走,村落成荒丘。
尔我中肠断,辛苦为绸缪。
我归君雨泣,五载怀百忧。
流民起沟壑,逋赋宽徵搜。
江城橘柚中,父老行且讴。
遥闻一抚掌,何时复同游。
多惭仁祖意,为我饔飧谋。
怀惠岂小人,念君无储留。
考功尚能绩,循牧多沈浮。
缄书告宪府,廉吏今难求。
愿旌颍川长,一使苍生瘳。
老病赧疏贱,倘纳刍荛不。
惟馀杜陵叟,高颂元道州。
“流民起沟壑,逋赋宽徵搜”的上一句是我归君雨泣,五载怀百忧;“流民起沟壑,逋赋宽徵搜”的下一句是江城橘柚中,父老行且讴。该诗句出自施闰章的作品《寄王临江端侯》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148091_8.html
驿路入樵径,森森古树中。
异香群卉杂,深翠众山同。
滴幰藤花雨,吹衣松叶风。
春光将客意,万里去无穷。
落日扁舟野兴长,繁弦急筦绮筵张。
回波荷芰馀零乱,曲浦亭台接淼茫。
海内词人从二仲,客中佳节近重阳。
东藩皂盖传高会,此地风流倘未央。
草阁时时敞竹扉,石栏平俯钓鱼矶。
可怜一树堤边柳,能遣飞花满客衣。
一官郁郁暗成疾,他人炙手吾抱膝。
长安车马岂不多,闭门独坐空悲歌。
已愁僮仆尽饥色,那更参苓充饮食。
今朝病起忆鲥鱼,食指蠕动不可得。
秘书知我有所思,为求嘉馔开心脾。
买得银鳞箸未下,冰盘移赠及朝炊。
同心复有季黄门,越陌相存如弟昆。
江阴子鲚来千里,兰陵美酒分一尊。
病夫匕箸犹未健,感此意气加盘飧。
吾岂小人怀口腹,朋友胶漆古所敦。
况有新诗疗饥渴,吾侯之鲭何足论。
残邑如村市,溪清宿雨开。
乱山攒水绿,飞瀑向人来。
艇窄欹难坐,滩高上却回。
此邦王佐出,尚想济时才。