我发故人书,临风搔白头。
借问何以尔,同心怜匹俦。
临阳久凋瘵,拱木生田畴。
遗黎鸟兽走,村落成荒丘。
尔我中肠断,辛苦为绸缪。
我归君雨泣,五载怀百忧。
流民起沟壑,逋赋宽徵搜。
江城橘柚中,父老行且讴。
遥闻一抚掌,何时复同游。
多惭仁祖意,为我饔飧谋。
怀惠岂小人,念君无储留。
考功尚能绩,循牧多沈浮。
缄书告宪府,廉吏今难求。
愿旌颍川长,一使苍生瘳。
老病赧疏贱,倘纳刍荛不。
惟馀杜陵叟,高颂元道州。
“老病赧疏贱,倘纳刍荛不”的上一句是愿旌颍川长,一使苍生瘳;“老病赧疏贱,倘纳刍荛不”的下一句是惟馀杜陵叟,高颂元道州。该诗句出自施闰章的作品《寄王临江端侯》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148091_16.html
终年在家郁不乐,昨日出门客愁作。
观灯击鼓楚江头,白骨青燐双泪流。
长天漠漠山峨峨,人生涕泪为谁多。
自恨有心发易白,振衣再拜江边石。
坐上突兀见浮槎,根株半朽枝杈枒。
中有老翁独箕踞,缥缈恍惚如仙家。
细看乃是银凿落,腹空曲注藏流霞。
碧山山人真好事,雕镌苦尽经营意。
摩挲腻滑半无痕,犹存至正壬寅字。
宋公好古称博雅,沧洲怀抱尤潇洒。
醉后淳于兴转豪,天上张骞臂堪把。
此物曾经四百年,浮生谁是长年者。
如君爱客天下无,典衣沽酒饮吾徒。
雄谈不藉挥麈尾,壮志时闻击唾壶。
会当倒载入槎腹,拍浮满地皆江湖。
藉伶酒隐亦不易,人间万事何其愚。
沙村野店笛声残,小泊三江渡口寒。
风雨连朝春暗减,好花留折一枝看。
扁舟载去是邪非,消息人间恨不归。
留得舞衣魂未散,苧萝山下白云飞。
提壶提壶,有酒不饮当谁需。
忧来不能语,起步空庭周四隅。
手捋长髭须。
东家子焦唇读书,不如西邻子鼓瑟吹竽。