自古文章缠坎壈,升沈万变皆漂萍。
汝不见曹学士,昔何腾达今隐沦。
谈迁两世称史臣,出入侍从词清新。
腹笥便便资顾问,博闻强记如有神。
胡为失路鬓垂雪,伤心往事难具陈。
十六年来重把臂,金门会合多吾辈。
莱阳之宋新城王,南海东吴相颉颃。
余亦羁栖燕市旁,同声异曲成宫商。
疏星历历月皎皎,奋袖为君歌激昂。
圣主宽仁尚文史,国士衔冤心不已。
凭谁仰首号天门,事白徐还卧鸳水。
风尘满眼忧思多,醉来且共尊前歌。
“凭谁仰首号天门,事白徐还卧鸳水”的上一句是圣主宽仁尚文史,国士衔冤心不已;“凭谁仰首号天门,事白徐还卧鸳水”的下一句是风尘满眼忧思多,醉来且共尊前歌。该诗句出自施闰章的作品《醉来歌赠曹顾庵先生》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148493_12.html
人间何处无中秋,谁向仙岩绝顶游。
白头牖下苦局促,浮云转眼空烦忧。
君不见黄山天海光明顶,横绝千峰冠万岭。
芒鞋踏破层巅云,石鼓人归日未暝。
夕阳散映青山红,珊瑚万树琉璃中。
绝壁寒光出沧海,赤霄皎月随长风。
云门仙老影重重,九龙旖旎群追从。
坐指莲花见花瓣,遥窥玉女临虬松。
此时大笑皆拍手,香溪客到贻美酒。
割吾炙,倾一斗。
客吹笛,吾击缶。
昨日风雨今日晴,天上良宵真不偶。
银汉疏星明玉盘,山蔬野果资清欢。
眼底高擎出仙掌,劝我把盏为加餐。
独怜五老堕云雾,相思不得同盘桓。
夜未阑,露将漙。
白鹤唳兮回青鸾,翠云裘敝天风寒。
于乎,万古此山此明月,何人不愧峰头客。
节序羲和错,频惊十月雷。
蛟龙不肯蛰,花树乱催开。
天意寒暄换,人间钲鼓哀。
横流看满眼,溪涨过山来。
灵岩开凿巨灵苦,万仞丹梯作环堵。
已留天穴烂明星,更遣甘泉泻石乳。
僧廊侧入洞门深,铁崖涌出袈裟古。
腹空秃树饱风霜,斗大苍藤暗烟雨。
丹台飞嵌层岩巅,削成石屋居无椽。
杖藜直上八千仞,手抚白鹤凌紫烟。
朗公卓锡呼不应,庞眉石丈拱我前。
俯视人间悲浩劫,谁知梵宇亦桑田。
般舟宝殿金银摧,世尊尘埃龙象哀。
唐碑宋碣纷断折,存者欹侧埋荒苔。
灵迹摩挲恨未了,倦游一宿良草草。
谁能高枕卧空山,饱饭青精颜色好。
寒芦带水作冰花,木落空江一雁斜。
南发青溪浪如屋,可知地近长风沙。
西泠才系艇,到即叩君庐。
曲径钟声细,空堂竹影疏。
交能宽白社,禅不废儒书。
阶下莓苔净,无劳更扫除。