出自宋朝张耒的《文周翰邀至王才元园饮》
日月马上过,诗书箧中藏。
心疑长安人,一一如我忙。
城西有佳友,延我步闲坊。
入门见主人,谢客无簪裳。
蒲团乌皮几,密室留妙香。
门前佳木阴,堂后罗众芳。
饭客炊雕胡,旨酒来上方。
盈盈双鬟女,身小未及床。
执板歌一声,宾主无留觞。
嗽井消午醉,扫花坐晚凉。
主翁尘外人,三十辞明光。
闭门自灌园,种花见老苍。
有才不试事,归卧野僧房。
知君非徒然,顾我不能量。
始知同一国,喧静自相忘。
众绿结夏帷,老红驻春妆。
何惜君马蹄,坐令风雨狂。
出自宋朝张耒的《文周翰邀至王才元园饮》
“有才不试事,归卧野僧房”的上一句是闭门自灌园,种花见老苍;“有才不试事,归卧野僧房”的下一句是知君非徒然,顾我不能量。该诗句出自张耒的作品《文周翰邀至王才元园饮》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/54642_14.html
新正值家节,时雨霁良宵。
林坰敞梵刹,香烟霾白毫。
士女倾都出,夹路轮蹄骄。
谁能衡茅下,寂寞守无聊。
载御芳兰馔,无辞玉色醪。
况值私庭庆,祝寿比蟠桃。
木叶亭皋下,重阳近,又是捣衣秋。
奈愁入庾肠,老侵潘鬓,谩簪黄菊,花也应羞。
楚天晚,白蘋烟尽处,红蓼水边头。
芳草有情,夕阳无语,雁横南浦,人倚西楼。
玉容知安否,香笺共锦字,两处悠悠。
空恨碧云离合,青鸟沈浮。
向风前懊恼,芳心一点,寸眉两叶,禁甚闲愁。
情到不堪言处,分付东流。
流光向老惜芳菲,搔首悲歌心事违。
绿野染成延昼永,辞红吹尽放春归。
荆榛废苑人閒牧,风雨空城乌夜飞。
断送一番桃李尽,可怜桑柘有光辉。
萧公俯仰系安危,功业君王心独知。
犹道邵平能缓颊,君臣从古固多疑。
邮亭结束问残更,斜月西南鸡未鸣。
草草劳人常少睡,绵绵远道苦无情。
田家稔熟人情好,野路雨馀秋气清。
老得一州藏拙去,鹓鸾台阁尽豪英。