出自宋朝张耒的《文周翰邀至王才元园饮》
日月马上过,诗书箧中藏。
心疑长安人,一一如我忙。
城西有佳友,延我步闲坊。
入门见主人,谢客无簪裳。
蒲团乌皮几,密室留妙香。
门前佳木阴,堂后罗众芳。
饭客炊雕胡,旨酒来上方。
盈盈双鬟女,身小未及床。
执板歌一声,宾主无留觞。
嗽井消午醉,扫花坐晚凉。
主翁尘外人,三十辞明光。
闭门自灌园,种花见老苍。
有才不试事,归卧野僧房。
知君非徒然,顾我不能量。
始知同一国,喧静自相忘。
众绿结夏帷,老红驻春妆。
何惜君马蹄,坐令风雨狂。
出自宋朝张耒的《文周翰邀至王才元园饮》
“城西有佳友,延我步闲坊”的上一句是心疑长安人,一一如我忙;“城西有佳友,延我步闲坊”的下一句是入门见主人,谢客无簪裳。该诗句出自张耒的作品《文周翰邀至王才元园饮》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/54642_4.html
溪山惨残岁,况乃值深冬。
清晨率其属,肆礼凝琳宫。
漠漠冒原露,凄凄隔水风。
南方异气候,霜叶未全红。
忽忆簪史笔,早趋辟苍龙。
拜舞东阁上,佳气郁葱葱。
谈笑出右掖,交游尽英雄。
老大心已矣,依然魂梦中。
陈迹不可访,旧游三十年。
相逢非故物,大半已沈泉。
世界扬尘海,浮生不系船。
老人无固必,醉即掩篷眠。
岁晚长安足风土,天寒官舍少文书。
下马闭门复无事,壁间佛像对铜炉。
骑马出门暮复归,出无所诣归对谁。
妻儿具酒劝我饮,儿稚笑语傍嬉嬉。
人生如此亦可乐,安用轩冕生光辉。
九原可作欲谁与,鹿门庞叟真吾师。
堂下幽芳自可人,北风一为屏埃尘。
上元簪珥玲珑玉,却曳青霞霜女裙。