出自宋朝张耒的《文周翰邀至王才元园饮》
日月马上过,诗书箧中藏。
心疑长安人,一一如我忙。
城西有佳友,延我步闲坊。
入门见主人,谢客无簪裳。
蒲团乌皮几,密室留妙香。
门前佳木阴,堂后罗众芳。
饭客炊雕胡,旨酒来上方。
盈盈双鬟女,身小未及床。
执板歌一声,宾主无留觞。
嗽井消午醉,扫花坐晚凉。
主翁尘外人,三十辞明光。
闭门自灌园,种花见老苍。
有才不试事,归卧野僧房。
知君非徒然,顾我不能量。
始知同一国,喧静自相忘。
众绿结夏帷,老红驻春妆。
何惜君马蹄,坐令风雨狂。
出自宋朝张耒的《文周翰邀至王才元园饮》
“众绿结夏帷,老红驻春妆”的上一句是始知同一国,喧静自相忘;“众绿结夏帷,老红驻春妆”的下一句是何惜君马蹄,坐令风雨狂。该诗句出自张耒的作品《文周翰邀至王才元园饮》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/54642_17.html
岁暮柯山客,端居不出门。
风烟限僻壤,闾井若荒村。
江鸟占寒暑,楼笳报晓昏。
风枝吹断蔓,霜叶拥陈根。
慷慨看星剑,烦愁泥酒樽。
孤烟吹日晏,寸炭语宵分。
未肯伤麟泣,还须视舌存。
可能天理错,难与俗人论。
魑魅徒为尔,枭鸾竟异群。
江湖休浩渺,心拱北辰尊。
岁事先教蟋蟀催,暮云楼阙殷轻雷。
五更庭叶惊残梦,知有清秋犯雨来。
白发青衫困宦游,相逢不复话封侯。
少年壮气青云上,投老生涯一醉休。
献璞谁怜藏美玉,恶声不至为虚舟。
从来满卷新诗句,写取淮天万里秋。
为问里闾何蹀躞,上元楚俗习张灯。
新春此时最佳处,独我坐曹如定僧。
霜林梦泽苍茫野,烟草江边寂寞城。
小饮未能来唤藁,双眸终日冷如冰。
张子官于福昌,块然独居,无与为友。
宾客不至,遗朋失旧。
经时闭门,终日钳口。
出无与游,居无与就。
谁同我食,谁酌我酒。
归守妻孥,出对厮走。
驾言出游,田童野叟。
气否莫交,情包不剖。
塞聪蔽明,盘足袖手。
披书阅简,眩目疲肘。
厌然成痼,不可针灸。
于是张子,涤虑除烦。
披庭扫堂,枕手而眠。
恍若有遇,有神降焉。
曰我实哀汝,独无友朋。
我有教告,子乎我听。
凡世之人,百愚一贤。
古昔所叹,非独今然。
得贤与朋,善固无俪。
贤不可得,将愚与比。
友贤实难,幸然后值。
不幸友愚,与无孰利。
谄笑倾辟,韬情晦实。
测心献计,因隙投策。
口是腹非,面歌背泣。
友若此者,实繁孔多。
曷若不见,目清耳和。
我复告子,真友之实。
尔遵我言,友胡有竭。
人物虽殊,可友同焉。
赐尔以友,其名曰山。
居汝左右,在汝北焉。
端不汝去,澹兮绝言。
春丽夏繁,秋疏冬瘦。
霞雾融明,风驰雨骤。
孤楫横奔,牢屯巧镂。
傲岸轩昂,清华润秀。
对食临眠,排堂入牖。
效技汝前,虽劳不疚。
山有佳泉,多灌尔囿。
历石悬空,泠泠清漱。
如闻妙音,濯烦浴垢。
不犹愈乎,卑议庸读。
过耳增懑,入心善烦者乎。
山有修竹,汝园是植。
静丽明鲜,端虚正直。
如彼正人,扬言发色。
微风散碧,宵月镂白。
不犹愈乎,市儿尘颜。
敧眉鼓吻,佞笑浮言。
工为媚悦,善佞曲拳者乎。
山有乔木,耸立而峙。
端无媚姿,若对正士。
障雨蔽暍,千人所芘。
微飙披拂,吹奏竽籁。
不犹愈乎,蠕蠕鼠辈。
女黠儿娇,奴趋妾拜者乎。
山有好鸟,清喉丽羽。
引啸长鸣,群呼迭语。
夜管风弦,哀簧怨柱。
不犹愈乎,巷歌里舞。
促缩跳梁,颠妖淫污。
父子不施,弃礼忘数者乎。
如前实繁,言胡可殚。
汝与之乐,右攀左援。
曷为孑孑,寤寐嗟叹。
张子再拜,受言永怀。
解累亡忧,心通志开。
高山岩岩,流水潺潺。
竹茂木翘,鸟鸣琅然。
如前夷齐,而后闵颜。
吾何为乎,浩然其间。