霜根拔地石谽谺,翠叶垂天云叆叇。
下根伏积雪,上干栖真宰。
小山丛桂不敢望,若木扶桑势相抗。
葛陂仙叟骑作龙,襄阳老颠拜为丈。
千年盘郁精灵开,腹空火起轰奔雷。
嵯峨石柱倒,灿烂金台摧。
丰隆行叹息,屏翳坐徘徊。
嗟尔青藤胡为乎颓哉。
昔日天池读书处,狂歌大叫倚藤树。
又闻丹青老莲子,解衣醉卧呼不起。
兰亭客散缠荆榛,风吟雨啸空悲辛。
自古才人所托迹,会能白日生霹雳。
青藤青藤,我欲南登石梁游金庭,策尔为杖兮尔鶱腾。
施闰章(1619-1683) 字尚白,一字屺云,号愚山、蠖斋、矩斋。安徽宣城人。工诗,主持东南坛坫数十年,时称"宣城体"。 祖父皆理学家。顺治六年(1649)进士,官江西布政司参议,分守湖西道,有政绩。康熙十八年(1679)举博学鸿儒,授翰林院侍讲,与修《明史》。二十二年(1683)转侍读。王士祯论康熙诗人,以与宋琬合称"南施北宋"。古文学欧阳修、苏轼。以辨析理学及论修史之作最精。有《学馀堂文集》28卷,《诗集》50卷,《别集》4卷,《遗集》6卷。►3452篇诗文
古诗韵典网提供《青藤引》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《青藤引》出自施闰章的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/148304.html
莲峰顶上客初回,岸帻华屏酒一杯。
懒向尘中问閒事,道人元为看山来。
寺倚寒江石,天衔水国秋。
悬岩千叶覆,危阁一拳浮。
日冷桫椤树,帆归芦荻洲。
游人头白尽,不改暮潮流。
昏旦相驱策,心催簿领中。
但愁为政拙,宁敢怨官穷。
日霁云山出,天寒江海空。
沙头鸥鹭在,饮啄倘能同。
守岁不遑寐,披衣伫将旦。
仰视天气柔,东风客愁散。
不愿多欢娱,但愿少悲叹。
椒觞未及莫,霹雳崩江岸。
幽房蛰虫翻,暝浦归凫乱。
十载困干戈,频年苦水旱。
天道或杳冥,人事已波澜。
疾威从此始,君子慎勿玩。
中流破杳霭,石骨洗泥沙。
春涨横鳌背,秋空刺虎牙。
逆冲江汉怒,危逼日星斜。
驻锡僧无地,乘舟漾月华。