霜根拔地石谽谺,翠叶垂天云叆叇。
下根伏积雪,上干栖真宰。
小山丛桂不敢望,若木扶桑势相抗。
葛陂仙叟骑作龙,襄阳老颠拜为丈。
千年盘郁精灵开,腹空火起轰奔雷。
嵯峨石柱倒,灿烂金台摧。
丰隆行叹息,屏翳坐徘徊。
嗟尔青藤胡为乎颓哉。
昔日天池读书处,狂歌大叫倚藤树。
又闻丹青老莲子,解衣醉卧呼不起。
兰亭客散缠荆榛,风吟雨啸空悲辛。
自古才人所托迹,会能白日生霹雳。
青藤青藤,我欲南登石梁游金庭,策尔为杖兮尔鶱腾。
“昔日天池读书处,狂歌大叫倚藤树”的上一句是嗟尔青藤胡为乎颓哉;“昔日天池读书处,狂歌大叫倚藤树”的下一句是又闻丹青老莲子,解衣醉卧呼不起。该诗句出自施闰章的作品《青藤引》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148304_10.html
离筵永夕忆江关,共道官贫好是閒。
别后畏涂无缓步,到来累月变衰颜。
空村井灶多生草,禁旅旌麾日满山。
不远故乡书信断,朔风今少雁飞还。
燕台把酒罄交欢,逋客心知聚首难。
短铗拂衣随雁去,好山留意待人看。
津亭明月砧声乱,野树斜阳木叶寒。
惜别弹冠总閒事,白云无恙报平安。
喔喔复喔喔,鸡鸣茅屋角。
客行千里无此声,倾耳听之惊客情。
踟蹰回劝主人翁,勿留此鸡鸣屋中。
朔方健儿如云屯,城中掠尽来山村。
山深茅屋隔松筠,但闻鸡鸣知有人。
妻孥被掠鸡亦烹,空庭破壁徒酸辛。
君不见长夜漫漫夜相续,啾啾人鬼同时哭。
吾妹持门户,堪称偕隐人。
岁荒差免乱,身健漫愁贫。
甲子怜余长,溪山梦汝频。
一尊何日共,烂醉话松筠。
天末故人见,尊前乡语多。
看山晴共出,乘月夜相过。
猺户能输布,蛮方罢枕戈。
龙门驿畔路,分手恨沧波。