霜根拔地石谽谺,翠叶垂天云叆叇。
下根伏积雪,上干栖真宰。
小山丛桂不敢望,若木扶桑势相抗。
葛陂仙叟骑作龙,襄阳老颠拜为丈。
千年盘郁精灵开,腹空火起轰奔雷。
嵯峨石柱倒,灿烂金台摧。
丰隆行叹息,屏翳坐徘徊。
嗟尔青藤胡为乎颓哉。
昔日天池读书处,狂歌大叫倚藤树。
又闻丹青老莲子,解衣醉卧呼不起。
兰亭客散缠荆榛,风吟雨啸空悲辛。
自古才人所托迹,会能白日生霹雳。
青藤青藤,我欲南登石梁游金庭,策尔为杖兮尔鶱腾。
“霜根拔地石谽谺,翠叶垂天云叆叇”的上一句是青藤青藤尔生几百载,几见桑田与沧海;“霜根拔地石谽谺,翠叶垂天云叆叇”的下一句是下根伏积雪,上干栖真宰。该诗句出自施闰章的作品《青藤引》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148304_2.html
不辞物外共清欢,旧径重来木叶残。
松偃半亭留客坐,林疏众壑喜人看。
下方云起孤城合,故垒山空落日寒。
老罢酒阑还极目,江关戎马倦凭栏。
鼓枻十年隔,高楼一水涯。
灌园成豹隐,比舍尽渔家。
榻短图书积,风香菱芡花。
梅山青在眼,兴到复乘槎。
高卧从兹定,狂歌未寂寥。
买鱼看出网,沿月自移桡。
浦树连山阁,潮云带野桥。
得閒吾就饮,策杖肯辞遥。
胪唱联翩竞一时,霜风先折好花枝。
归魂倘认家乡好,多在潺湲宛水湄。
涨减水逾急,秋阴未夕昏。
乱山成野戍,黄叶自江村。
带雨疏星见,回风绝岸喧。
经过多战舰,茅屋几家存。