霜根拔地石谽谺,翠叶垂天云叆叇。
下根伏积雪,上干栖真宰。
小山丛桂不敢望,若木扶桑势相抗。
葛陂仙叟骑作龙,襄阳老颠拜为丈。
千年盘郁精灵开,腹空火起轰奔雷。
嵯峨石柱倒,灿烂金台摧。
丰隆行叹息,屏翳坐徘徊。
嗟尔青藤胡为乎颓哉。
昔日天池读书处,狂歌大叫倚藤树。
又闻丹青老莲子,解衣醉卧呼不起。
兰亭客散缠荆榛,风吟雨啸空悲辛。
自古才人所托迹,会能白日生霹雳。
青藤青藤,我欲南登石梁游金庭,策尔为杖兮尔鶱腾。
“兰亭客散缠荆榛,风吟雨啸空悲辛”的上一句是又闻丹青老莲子,解衣醉卧呼不起;“兰亭客散缠荆榛,风吟雨啸空悲辛”的下一句是自古才人所托迹,会能白日生霹雳。该诗句出自施闰章的作品《青藤引》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148304_12.html
白鹤栖中林,踽踽久不飞。
匪为饥与渴,中心郁以悲。
矫翼翔八表,烈风行未归。
志士尚遐瞩,努力及良时。
沧浪方横流,后游安可知。
迟暮思故欢,山水怀清晖。
常恐隔军垒,一步成边陲。
逝矣将息驾,自昔知我希。
东南海色远苍苍,万里风帆接混茫。
锡命殊方还带砺,共球屡世效梯航。
玺书气压蛟龙静,蜃阁光连岛屿长。
莫畏波涛苦离索,王程先喜到家乡。
索居良永久,戚戚多悲辛。
南发湘江岸,北遵易水滨。
揽衣君子堂,抗言千载人。
游娱累清夜,宴笑莹心神。
消渴赋子虚,相如竟长贫。
策马登台高,丘墓蔽荒榛。
缨冕更相追,奄忽风中尘。
何如清商曲,流响激浮云。
浮云结不解,此意终难陈。
浮图跨天汉,海阳不盈掬。
万象归空蒙,环溪涨新绿。
城郭何参差,蔽亏半林木。
遥看白岳云,天际来相逐。
仙掌棱棱拂紫氛,层峰回合槛边分。
何年书屋成僧舍,有客秋岩坐夕曛。
古钵谁翻千仞石,寒钟难出万重云。
龙泉日夜潺湲去,流与人间几处闻。