霜根拔地石谽谺,翠叶垂天云叆叇。
下根伏积雪,上干栖真宰。
小山丛桂不敢望,若木扶桑势相抗。
葛陂仙叟骑作龙,襄阳老颠拜为丈。
千年盘郁精灵开,腹空火起轰奔雷。
嵯峨石柱倒,灿烂金台摧。
丰隆行叹息,屏翳坐徘徊。
嗟尔青藤胡为乎颓哉。
昔日天池读书处,狂歌大叫倚藤树。
又闻丹青老莲子,解衣醉卧呼不起。
兰亭客散缠荆榛,风吟雨啸空悲辛。
自古才人所托迹,会能白日生霹雳。
青藤青藤,我欲南登石梁游金庭,策尔为杖兮尔鶱腾。
“丰隆行叹息,屏翳坐徘徊”的上一句是嵯峨石柱倒,灿烂金台摧;“丰隆行叹息,屏翳坐徘徊”的下一句是嗟尔青藤胡为乎颓哉。该诗句出自施闰章的作品《青藤引》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148304_8.html
寸心久寥落,秪与素交期。
南北几年别,干戈两地思。
路难为客倦,官拙乞身迟。
相见情何极,俱成满鬓丝。
风流历历见平生,文酒招寻忆帝城。
同是琅琊旧游好,白门相对泪双倾。
问政山中云满衣,丛篁曲处开僧扉。
问政山中笋如斗,长镵斸得不能剖。
旋解紫茸煨白玉,斜日穿林火候足。
同游恰有两三人,兴酣吞却千竿竹。
重来祇树开芳筵,新茶初试沸沙泉。
箨龙半吐半屈蠖,香腻弥甘过雨天。
草阁数椽碧霭聚,松涛万壑春风颠。
春风颠,我欲眠。
前日花红今树绿,凭阑注目心茫然。
帝城才彦数梁园,联袂惊闻出国门。
沧海岂无知己在,掖垣今少故人存。
从教补阙违青琐,自许看山劝绿樽。
供奉祠前应极目,枫林秋月向谁论。
螺川夜雨朝日晴,早霞正照千山明。
郭西走马即丹嶂,岩前把盏看孤城。
浩荡风尘成老叟,怕见青枫映疏柳。
孟嘉从事昔淹留,落帽曾经此地否。
宾僚云物好无敌,缓舞清歌陵绝壁。
东篱有菊未开花,野寺何人远吹笛。
西江三度送重阳,此度车轮转客肠。
家园官舍皆离别,且尽今朝住醉乡。