杖底殷殷雷绕身,楼头汹汹涛崩屋。
清梦全醒风雨声,深林匹练中宵明。
晓起白龙掉长尾,四山飞瀑来喧争。
怪石礧砢排盾戟,寒潭冰雪澄空碧。
隔溪古寺断疏钟,偃木垂藤缠绝壁。
匡庐三叠天下稀,嵩岳九龙称神奇。
何如此地独兼并,咫尺众壑蟠蛟螭。
复磴丛篁白日暝,还溯药铫寻丹井。
轰磕不闻人叫呼,倚杖空亭发深省。
问君莲花庵在无,连朝细雨山模糊。
屋角一圭破云影,青鸾舞处看天都。
药谷仙源难具陈,琪花紫翠秋为春。
凭君传语武陵客,笑杀桃源洞里人。
施闰章(1619-1683) 字尚白,一字屺云,号愚山、蠖斋、矩斋。安徽宣城人。工诗,主持东南坛坫数十年,时称"宣城体"。 祖父皆理学家。顺治六年(1649)进士,官江西布政司参议,分守湖西道,有政绩。康熙十八年(1679)举博学鸿儒,授翰林院侍讲,与修《明史》。二十二年(1683)转侍读。王士祯论康熙诗人,以与宋琬合称"南施北宋"。古文学欧阳修、苏轼。以辨析理学及论修史之作最精。有《学馀堂文集》28卷,《诗集》50卷,《别集》4卷,《遗集》6卷。►3452篇诗文
古诗韵典网提供《白龙潭上桃花源作》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《白龙潭上桃花源作》出自施闰章的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/148482.html
携锄种药傍荒原,归卧谁言野老尊。
自爱名山閒蜡屐,偶邀逸客止匏樽。
雨添篱竹从妨径,春涨沙鸥许到门。
同舍旧时诗伴尽,何当芸阁忆江村。
金门从索米,漆室敢忧时。
鲙忆鲜随网,莼思滑满匙。
地维摇北极,朋会罢南皮。
剩有呼天泪,旁人未遣知。
胜事相传倒插荆,菁葱一树又旁生。
啸公飞锡凌空去,塔院松风是啸声。
馥馥如花乳,湛湛如云液。
将茶煮江水,不改江水白。
问此来何方,言出君故乡。
故乡山嵯峨,托根生山阿。
枝枝经手摘,贵真不贵多。
念我骨肉亲,欲归会无因。
游子感故物,惆怅江南春。
幸未经时卧,病深筋力微。
不堪衰鬓短,重望旅人归。
小阁风吹杖,孤舟雪满衣。
无从问寝膳,魂绕故园飞。