杖底殷殷雷绕身,楼头汹汹涛崩屋。
清梦全醒风雨声,深林匹练中宵明。
晓起白龙掉长尾,四山飞瀑来喧争。
怪石礧砢排盾戟,寒潭冰雪澄空碧。
隔溪古寺断疏钟,偃木垂藤缠绝壁。
匡庐三叠天下稀,嵩岳九龙称神奇。
何如此地独兼并,咫尺众壑蟠蛟螭。
复磴丛篁白日暝,还溯药铫寻丹井。
轰磕不闻人叫呼,倚杖空亭发深省。
问君莲花庵在无,连朝细雨山模糊。
屋角一圭破云影,青鸾舞处看天都。
药谷仙源难具陈,琪花紫翠秋为春。
凭君传语武陵客,笑杀桃源洞里人。
“黄山峰壑几千曲,客游先就桃源宿”的下一句是杖底殷殷雷绕身,楼头汹汹涛崩屋。该诗句出自施闰章的作品《白龙潭上桃花源作》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148482_1.html
泪尽陵阳路,魂惊吴会行。
乍归仍是客,独去转随兵。
暑雨浦云暗,夜潮江月生。
扁舟数漂泊,谁念旅人情。
王阮亭宋牧仲谢方山诸公偶集寓斋适高侍郎念东先生至即席见赠口号漫和纪兴 其一
陋巷何当驻两骖,却怜嵇阮共清谈。
先生自带一壶酒,不待倾杯已半酣。
百年谁许是全人,奏对前朝旧绝伦。
官似于公三执法,名齐汲直数批鳞。
清流去就安危系,高隐林泉述作新。
没齿蜗庐千古事,会歌楚些重沾巾。
东国羁栖久,多君不我忘。
声情挥涕泪,文字果光芒。
梦逐明湖远,愁连汶水长。
飞书凭片月,好堕故人旁。
宿雾暗未收,晓月照苍翠。
谢公急游赏,冥搜穿薜荔。
石洞炯空明,前驱走魑魅。
物像多髣髴,目骇谁睹记。
清旦入仙岩,得饱朝爽气。
丹灶竟何存,山花红委地。