出自宋朝吴文英的《瑞龙吟 其三 德清清明竞渡》
遥望绣羽冲烟,锦梭飞练。
桃花三十六陂,鲛宫睡起,娇雷乍转。
去如箭。
催趁戏旗游鼓,素澜雪溅。
东风冷湿蛟腥,澹阴送昼,轻霏弄晚。
洲上青蘋生处,斗春不管,怀沙人远。
残日半开一川,花影零乱。
山屏醉缬,连棹东西岸。
阑干倒、千红妆靥,铅香不断。
傍暝疏帘卷。
翠涟皱净,笙歌未散。
簪柳娇桃懒。
犹自有、玉龙黄昏吹怨。
重云暗阁,春霖一片。
出自宋朝吴文英的《瑞龙吟 其三 德清清明竞渡》
“犹自有、玉龙黄昏吹怨”的上一句是簪柳娇桃懒;“犹自有、玉龙黄昏吹怨”的下一句是重云暗阁,春霖一片。该诗句出自吴文英的作品《瑞龙吟 其三 德清清明竞渡》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/110862_14.html
西风一叶送行舟。
浅迟留。
舣汀洲。
新浴红衣,绿水带香流。
应是离宫城外晚,人伫立,小帘钩。
新归重省别来愁。
黛眉头。
半痕秋。
天上人间,斜月绣针楼。
湘浪莫迷花蝶梦,江上约,负轻鸥。
琴冷石床云,海上偷传新曲。
弹作一檐风雨,碎芭蕉寒绿。
冰泉轻泻翠筒香,林果荐红玉。
早是一分秋意,到临窗修竹。
酣春青镜里。
照晴波明眸,暮云愁髻。
半绿垂丝,正楚腰纤瘦,舞衣初试。
燕客飘零,烟树冷、青骢曾系。
画馆朱楼,还把清尊,慰春憔悴。
离苑幽芳深闭。
恨浅薄东风,褪花销腻。
彩箑翻歌,最赋情、偏在笑红颦翠。
暗拍阑干,看散尽、斜阳船市。
付与金衣清晓,花深未起。
翠阴浓合晓莺堤。
春如日坠西。
画图新展远山齐。
花深十二梯。
风絮晚,醉魂迷。
隔城闻马嘶。
落红微沁绣鸳泥。
秋千教放低。
空翠缠云,楚山迥、故人南北。
秀骨冷盈盈,一段风流结束。
清洗九畹,料未许、千金轻儥。
浅笑还轻语,蔓草罗裙一幅。
素女情多,阿真娇重,唤寒空谷。
弄野色烟姿,宜埽怨蛾澹墨。
光风入户,媚香倾国。
湘佩寒、幽梦小窗春足。