出自宋朝吴文英的《瑞龙吟 其三 德清清明竞渡》
遥望绣羽冲烟,锦梭飞练。
桃花三十六陂,鲛宫睡起,娇雷乍转。
去如箭。
催趁戏旗游鼓,素澜雪溅。
东风冷湿蛟腥,澹阴送昼,轻霏弄晚。
洲上青蘋生处,斗春不管,怀沙人远。
残日半开一川,花影零乱。
山屏醉缬,连棹东西岸。
阑干倒、千红妆靥,铅香不断。
傍暝疏帘卷。
翠涟皱净,笙歌未散。
簪柳娇桃懒。
犹自有、玉龙黄昏吹怨。
重云暗阁,春霖一片。
出自宋朝吴文英的《瑞龙吟 其三 德清清明竞渡》
“桃花三十六陂,鲛宫睡起,娇雷乍转”的上一句是遥望绣羽冲烟,锦梭飞练;“桃花三十六陂,鲛宫睡起,娇雷乍转”的下一句是去如箭。该诗句出自吴文英的作品《瑞龙吟 其三 德清清明竞渡》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/110862_3.html
梦醒芙蓉。
风檐近、浑疑佩玉丁东。
翠微流水,都是惜别行踪。
宋玉秋花相比瘦,赋情更苦似秋浓。
小黄昏,绀云暮合,不见征鸿。
宜城当时放客,认燕泥旧迹,返照楼空。
夜阑心事,灯外败壁寒蛩。
江寒夜枫怨落,怕流作题情肠断红。
行云远,料澹蛾人在,秋香月中。
屋下半流水,屋上几青山。
赏心千顷明镜,入座玉光寒。
云起南峰未雨,云敛北峰初霁,健笔写青天。
俯瞰古城堞,不碍小阑干。
绣鞍马,软红路,乍回班。
层梯影转亭午,信手展缃编。
残照游船收尽,新月画帘才卷,人在翠壶间。
天际笛声起,尘世夜漫漫。
凉挂晓云轻,声度西风小。
井上梧桐应未知,一叶云鬟袅。
来雁带书迟,别燕归程早。
频探秋香开未开,恰似春来了。
玉京谣 陈仲文自号藏一,盖取坡诗中“万人如海一身藏”语。为度夷则商犯元射宫腔,制比赠之
蝶梦迷清晓,万里无家,岁晚貂裘敝。
载取琴书,长安闲看桃李。
烂绣锦、人海花场,任客燕、飘零谁计。
春风里。
香泥九陌,文梁孤垒。
微吟怕有诗声翳。
镜慵看、但小楼独倚。
金屋千娇,从他鸳暖秋被。
蕙帐移、烟雨孤山,待对影、落梅清泚。
终不似。
江上翠微流水。
浪影龟纹皱。
蘸平烟、青红半湿,枕溪窗牖。
千尺晴霞慵卧水,万叠罗屏拥绣。
漫几度、吴船回首。
归雁五湖应不到,问苍茫、钓雪人知否。
樵唱杳,度深秀。
重来趁得花时候。
记留连、空山夜雨,短亭春酒。
桃李新栽成蹊处,尽是行人去后。
但东阁、官梅清瘦。
欸乃一声山水绿,燕无言、风定垂帘昼。
寒正悄,亸吟袖。