出自宋朝吴文英的《瑞龙吟 其三 德清清明竞渡》
遥望绣羽冲烟,锦梭飞练。
桃花三十六陂,鲛宫睡起,娇雷乍转。
去如箭。
催趁戏旗游鼓,素澜雪溅。
东风冷湿蛟腥,澹阴送昼,轻霏弄晚。
洲上青蘋生处,斗春不管,怀沙人远。
残日半开一川,花影零乱。
山屏醉缬,连棹东西岸。
阑干倒、千红妆靥,铅香不断。
傍暝疏帘卷。
翠涟皱净,笙歌未散。
簪柳娇桃懒。
犹自有、玉龙黄昏吹怨。
重云暗阁,春霖一片。
出自宋朝吴文英的《瑞龙吟 其三 德清清明竞渡》
“催趁戏旗游鼓,素澜雪溅”的上一句是去如箭;“催趁戏旗游鼓,素澜雪溅”的下一句是东风冷湿蛟腥,澹阴送昼,轻霏弄晚。该诗句出自吴文英的作品《瑞龙吟 其三 德清清明竞渡》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/110862_5.html
金丸一树带霜华。
银台摇艳霞。
烛阴树影两交加。
秋纱机上花。
飞醉笔,驻吟车。
香浮小隐家。
明朝客梦付啼鸦。
歌阑月未斜。
翠纱笼袖映红霏。
冷香飞。
洗凝脂。
睡足娇多,还是夜深宜。
翻怕回廊花有影,移烛暗,放帘垂。
尊前不按驻云词。
料花枝。
妒蛾眉。
丁嘱东风,莫送片红飞。
春重锦堂人尽醉,和晓月,带花归。
翠嶂围屏。
留连迅景,花外油亭。
淡色烟昏,浓光清晓,一幅闲情。
辋川落日渔罾。
写不尽、人间四并。
亭上秋声,莺能春语,难入丹青。
残叶翻浓,馀香栖苦,障风怨动秋声。
云影摇寒,波尘销腻,翠房人去深扃。
昼成凄黯,雁飞过、垂杨转青。
阑干横暮,酥印痕香,玉腕谁凭。
菱花乍失娉婷。
别岸围红,千艳倾城。
重洗清杯,同追深夜,豆花寒落愁灯。
近欢成梦,断云隔、巫山几层。
偷相怜处,熏尽金篝,消瘦云英。
听风听雨过清明,愁草瘗花铭。
楼前绿暗分携路,一丝柳,一寸柔情。
料峭春寒中酒,交加晓梦啼莺。
西园日日扫林亭,依旧赏新晴。
黄蜂频扑秋千索,有当时、纤手香凝。
惆怅双鸳不到,幽阶一夜苔生。