出自明朝李昌祺的《送葛维彰人材还乡兼寄声精微陈徵士》
警跸初鸣雉扇开,红云半露天人表。
布衣小臣衰朽馀,来朝乞得垂老躯。
龙钟何以展报效,但愿击壤歌康衢。
秦淮北风疾于箭,扁舟到早如乘传。
天上人归鹊预知,瓮头酒熟孙能劝。
忘机笑傲林泉间,高情长与云同閒。
时人莫讶鬓成雪,承恩两度瞻龙颜。
蹇予久作词垣客,谩写新题壮行色。
同是青原白鹭人,我独胡为归未得。
送君不尽思君情,临分忍听骊驹声。
凭将千里故人意,寄谢精微贤弟兄。
出自明朝李昌祺的《送葛维彰人材还乡兼寄声精微陈徵士》
“布衣小臣衰朽馀,来朝乞得垂老躯”的上一句是警跸初鸣雉扇开,红云半露天人表;“布衣小臣衰朽馀,来朝乞得垂老躯”的下一句是龙钟何以展报效,但愿击壤歌康衢。该诗句出自李昌祺的作品《送葛维彰人材还乡兼寄声精微陈徵士》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111833_3.html
我昔游禾州,英俊森跌宕。
众中昉识君,彼此年盛壮。
定交文字间,倾倒已见谅。
推能实居先,论齿仍在上。
既欣气味同,复喜怀抱旷。
温温璞玉姿,浩浩江海量。
岂惟邑校雄,允谓士林望。
及门师易庵,卒业侍函丈。
大哉四圣经,研究彖与象。
袖然西江魁,足继宋陈亮。
诸生老场屋,颡泚羞倔强。
词垣七八年,葭玉得倚傍。
编摩互论讨,疑惑共咨访。
但期荅君亲,未省谒卿相。
佞色从古鄙,直躬岂今尚。
始屈倅邦畿,翻能拯民恙。
公平村有谣,苦澹宦无况。
何期寒窭家,忽被仁惠贶。
云胡去郡亟,遂使失保障。
一官滞房山,连岁董夫匠。
令名诸公推,敏识多士让。
政须峻升迁,溘尔遽凋丧。
呼天邈不闻,为善匪可仗。
缙绅竞悼伤,舆隶亦惆怅。
而我忝深知,肝胆两相向。
切偲失箴规,磨琢废炉荡。
情捐骨肉亲,序缺兄弟行。
前修不可作,后进日流荡。
哀哉若人亡,士习趍谬妄。
纷纷夸毗子,翻覆千万状。
譬犹蚁附腥,缭绕沿瓮盎。
畴能遏颓波,奚忍鼓其浪。
孰知余心悲,孤立谁我相。
令仪隔幽明,清梦劳想像。
作诗述初终,老泪恣横放。
明时自笑离群久,中岁仍伤送别频。
暮雪梅花残臈酒,东风杨柳上京人。
仲容年少青云早,杜牧才衰白发新。
西抹东涂成昨梦,天涯空忆杏园春。
莽平原兮丰茸,伤极目兮棘丛。
棘丛兮匪菅则蓬,彼美君子兮玉雪其容。
湘之水兮幽且雄,腾蛟螭兮舞虬龙。
昼黯黯兮雨溟濛,渺音尘兮何由通。
徒结郁兮寸衷,川迢遥兮路不穷。
些招魂兮托予悲,揽芳菲以佩服兮聊饰夫厥躬。
色之泛兮光风,芬之播兮谷中。
微佳人兮我谁从,思重华兮莫逢,羌独怀古兮寄丝桐。
荷绕清溪柳绕庄,时时濯足向沧浪。
不知水鸟缘何事,飞去飞来自底忙。
圣代功勋著,天伦乐事专。
位跻三品峻,义笃一门全。
致养惟殚禄,通财不计钱。
永怀乌鸟哺,仍感鹡鸰篇。
萱草幽丛秀,棠花旧蒂连。
冰盘鱼味美,䌽服雁行联。
祥柰宁烦守,肱衾且用眠。
老亲欣未耄,难弟爱弥坚。
茵褥重重榻,埙篪秩秩筵。
寿觞更跪劝,猎骑并驱还。
橘堕犹怀陆,荆分谩笑田。
侯封应有待,舆论谅无偏。
遐算慈闱健,同心贵介贤。
雄文书盛美,燕许笔如椽。