出自明朝李昌祺的《送葛维彰人材还乡兼寄声精微陈徵士》
警跸初鸣雉扇开,红云半露天人表。
布衣小臣衰朽馀,来朝乞得垂老躯。
龙钟何以展报效,但愿击壤歌康衢。
秦淮北风疾于箭,扁舟到早如乘传。
天上人归鹊预知,瓮头酒熟孙能劝。
忘机笑傲林泉间,高情长与云同閒。
时人莫讶鬓成雪,承恩两度瞻龙颜。
蹇予久作词垣客,谩写新题壮行色。
同是青原白鹭人,我独胡为归未得。
送君不尽思君情,临分忍听骊驹声。
凭将千里故人意,寄谢精微贤弟兄。
出自明朝李昌祺的《送葛维彰人材还乡兼寄声精微陈徵士》
“蹇予久作词垣客,谩写新题壮行色”的上一句是时人莫讶鬓成雪,承恩两度瞻龙颜;“蹇予久作词垣客,谩写新题壮行色”的下一句是同是青原白鹭人,我独胡为归未得。该诗句出自李昌祺的作品《送葛维彰人材还乡兼寄声精微陈徵士》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111833_9.html
才名卓荦四贤同,进士诗人两萃公。
周鼎殷彝推范古,天机云锦让虞工。
江湖汗漫遗编在,风雅萧条大笔空。
玉树琼枝那可见,閒花野草自青红。
烈焰不容熄,玉石俱凋伤。
宗社震荡中,大地多傍徨。
国祚倏云移,成命真靡常。
兴替虽有数,节槩焉可忘。
明公倅大郡,派系分天潢。
英气凌云霄,高操横秋霜。
俎豆固所闻,军旅非所长。
守土职攸重,固当死封疆。
小君贤伉俪,秉志与颉颃。
岂伊粉黛姿,乃有铁石肠。
所以颠危际,赖之植三纲。
精忠媲卞壸,庙貌俨相望。
义比华嵩峻,名齐日月光。
英魂在帝傍,时复临旧乡。
何代烈士无,岂独张睢阳。
十五去防秋,于今已白头。
一身犹是卒,诸将久封侯。
部伍嫌羸病,亲知识壮游。
寒灯孤戍里,挥泪看吴钩。
相望浑未远,相会竟难常。
交态贫如故,离情醉暂忘。
淮流通海近,丰树入云长。
羡尔官非贱,横经汉祖乡。
幽壑霁残雨,飞云昼濛濛。
大江泻练遥,上与银汉通。
村墟极平圹,岛屿迷西东。
长林隐空舍,众籁吟天风。
悬崖忽焉断,浩荡烟涛雄。
夕岚落霞外,把钓何老翁。
流水共情性,沙鸟知心胸。
浩然沧浪歌,濯足清潭中。
始知簪绂华,不与渔樵同。
兴适随去留,身閒忘达穷。
我生本放浪,中年抗尘容。
观图思初服,脱屣期息躬。
长揖凤鸾侣,永投鸥鹭踪。
自此卸衔勒,郊原春草丰。