福如此,厚人罕俦,只叹二亲成土丘。
成土丘,频闻风木徒凄恻,重茵列鼎真谩荣,调膳称觞难再得。
忆昔金闺中雀屏,高堂具庆喜康宁。
侍宴长思绩怀橘,朝回犹学鲤趋庭。
玄宫一閟经年岁,想像痛心几挥泪。
升堂俨似觌形容,入门宛讶瞻冠帨。
升堂入门皆见之,浑疑身在膝边时。
白头尚展遗编授,素手仍将慈线持。
授书持线如当日,谛观依旧惟空室。
入梦精神或可期,终天恋慕何由毕。
愁听夜啼返哺乌,雌雄不逮竟先殂。
念尔微禽有至性,嗟哉感此涕盈裾。
感此奚须徒自苦,但应蠲洁奉蒸尝,一祭一回真若睹。
“入梦精神或可期,终天恋慕何由毕”的上一句是授书持线如当日,谛观依旧惟空室;“入梦精神或可期,终天恋慕何由毕”的下一句是愁听夜啼返哺乌,雌雄不逮竟先殂。该诗句出自李昌祺的作品《著存堂歌效乐天体》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111837_11.html
局促过长夏,荏苒届秋期。
初谓火既流,凉飙扫炎曦。
岂料残暑酷,乃尔不可支。
我膺徽纆缠,下共卒伍驰。
弱骨苦汗渍,弊衣叹尘淄。
一身方在公,宁复顾尔私。
虽无案牍劳,莫任奔走疲。
幸兹城南厂,颇与静者宜。
时来解襟坐,偃仰暂得怡。
我家文江上,先庐有遗基。
何当乞骸去,结茅树桐椅。
期与世尘绝,永随樵牧嬉。
怀哉果何日,浩叹徒歔欷。
野客本冲素,瑶琴何静渊。
层轩久绝俗士迹,绿绮自上朱丝弦。
初弹徵调声古淡,泽国苇寒鸣旅雁。
再弹宫音如逆泉,冰盘乱走珠玑圆。
斯须改调羽仍角,洒洒明珠相续落。
秋冷潇湘见断云,春和鸾凤鸣阿阁。
吾闻伯牙昔善琴,后来不复传遗音。
如何到处听者少,悠悠山水空高深。
银筝锦瑟人同喜,流荡娃淫悦俗耳。
卫国谁知击磬心,齐门孰识吹竽耻。
三尺焦桐只独怡,希声大雅世岂知。
但令妙解徽弦趣,不必黄金铸子期。
忆昔维舟湘水曲。
露浥芳蕤飘远馥。
褰裳徐步踏晴沙,东一簇。
西一簇。
尽日徘徊看不足。
叹息光阴如转毂。
老去观图揩病目。
花绝俗。
叶绝俗。
想像王孙清似玉。
缥缈大梵境,玉京何寥寥。
空洞无色根,泛兮若浮飘。
阳精镇朗耀,岂复知昕宵。
熣灿丹霞中,浩歌白云谣。
一听众缘息,再聆群累销。
劫运自兹度,稽首登神霄。
浪逐虚名镇别离,凭君莫怪乞身迟。
欲投组绶优游日,须及儿童长大时。
世事已知閒是好,病躯况与懒相宜。
黔娄已决归田计,白首耕锄定可期。