福如此,厚人罕俦,只叹二亲成土丘。
成土丘,频闻风木徒凄恻,重茵列鼎真谩荣,调膳称觞难再得。
忆昔金闺中雀屏,高堂具庆喜康宁。
侍宴长思绩怀橘,朝回犹学鲤趋庭。
玄宫一閟经年岁,想像痛心几挥泪。
升堂俨似觌形容,入门宛讶瞻冠帨。
升堂入门皆见之,浑疑身在膝边时。
白头尚展遗编授,素手仍将慈线持。
授书持线如当日,谛观依旧惟空室。
入梦精神或可期,终天恋慕何由毕。
愁听夜啼返哺乌,雌雄不逮竟先殂。
念尔微禽有至性,嗟哉感此涕盈裾。
感此奚须徒自苦,但应蠲洁奉蒸尝,一祭一回真若睹。
“白头尚展遗编授,素手仍将慈线持”的上一句是升堂入门皆见之,浑疑身在膝边时;“白头尚展遗编授,素手仍将慈线持”的下一句是授书持线如当日,谛观依旧惟空室。该诗句出自李昌祺的作品《著存堂歌效乐天体》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111837_9.html
浪逐虚名镇别离,凭君莫怪乞身迟。
欲投组绶优游日,须及儿童长大时。
世事已知閒是好,病躯况与懒相宜。
黔娄已决归田计,白首耕锄定可期。
壶倾酒尽棹歌催,日影平西送骑回。
最是秋风怜客别,沙头缓送布帆开。
静夜凉风动,林疏宿鸟惊。
玉绳低万户,银汉转三更。
露重絺衣薄,香浮茗碗清。
班姬纨扇曲,此际最关情。
万里驱驰负简书,桂花开遍雨晴初。
窗敲落叶空庭静,门掩残灯古驿虚。
露冷疏林惊宿鸟,江清远火见归渔。
天涯回首怀亲舍,欹枕无言意有馀。
梅弹垂金,柳绵飘雪,绿阴清昼偏长。
画堂初晓,庆寿沸笙簧。
花甲从头再起,任教他、乌兔奔忙。
悬弧旦,才登耳顺,痛饮又何妨。
年年逢此日,新茶新笋,件件堪尝。
喜子能,干蛊孙战文场。
那更闲身自在,且休论、紫绶金章。
人都道,天留老眼,安坐阅沧桑。