福如此,厚人罕俦,只叹二亲成土丘。
成土丘,频闻风木徒凄恻,重茵列鼎真谩荣,调膳称觞难再得。
忆昔金闺中雀屏,高堂具庆喜康宁。
侍宴长思绩怀橘,朝回犹学鲤趋庭。
玄宫一閟经年岁,想像痛心几挥泪。
升堂俨似觌形容,入门宛讶瞻冠帨。
升堂入门皆见之,浑疑身在膝边时。
白头尚展遗编授,素手仍将慈线持。
授书持线如当日,谛观依旧惟空室。
入梦精神或可期,终天恋慕何由毕。
愁听夜啼返哺乌,雌雄不逮竟先殂。
念尔微禽有至性,嗟哉感此涕盈裾。
感此奚须徒自苦,但应蠲洁奉蒸尝,一祭一回真若睹。
“感此奚须徒自苦,但应蠲洁奉蒸尝,一祭一回真若睹”的上一句是念尔微禽有至性,嗟哉感此涕盈裾。该诗句出自李昌祺的作品《著存堂歌效乐天体》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111837_14.html
绾雾纤纤指,凌波小小莲。
春山银烛下,秋水玉尊前。
舞袖鸳鸯锦,歌珠玳瑁筵。
座间俱狎客,惟属杜樊川。
雪窗前元住虎丘,清致彷佛支远流。
解将翰墨作游戏,写成兰石人争求。
露花风叶含生色,楚畹移来屏几侧。
乍见频看若可纫,初开半吐疑堪摘。
润师戒行如秋霜,蒲团趺坐十笏房。
根尘识想已云泯,色香声味都宜忘。
兹图谩尔时时对,外物岂能为已累。
毕竟阎浮世界空,直须悟逗真三昧。
寒灰心地槁木形,妄缘幻质难缠萦。
无兰无石亦无画,此是菩提最上乘。
娇莺百啭柳三眠,忍向青春别客毡。
芳树暖风来燕候,柔桑丽日浴蚕天。
路经山驿逢人少,家住镡津喜地偏。
若向他乡持教铎,封书好倩鲤鱼传。
半生甘作隐者流,两屐不到侯门游。
老去高情付林壑,闲来乐事只渔舟。
春水泛花漾孤屿,杜衡蘼芜满脩渚。
晴树远连江上村,晚云忽作溪南雨。
自怜身世两悠悠,濯缨濯足忘吾忧。
万钟悬爵本非志,一竿在手何所求。
门前学种五株柳,逸兴雅怀到处有。
对客石床抚古琴,留客山瓢斟浊酒。
年年岁岁适闲情,皞皞熙熙度此生。
已无天上鹓鸾梦,且结湖边鸥鹭盟。
山蜩浑未觉凉生,犹韵金风咽复鸣。
总为螳螂能爱惜,却教蟋蟀让凄清。
难谐赵瑟秦筝调,惯和樵歌牧笛声。
按尽宫商黄叶里,那能不遣客心惊。