莫作远近想,便觉宇宙宽。
聚散与出处,等以道眼看。
君去便乡国,我留为亲欢。
吴蜀视旅亭,随处寓以安。
谁能诧凡见,鴳翮齐鹏抟。
是家好门地,羽仪耀朝端。
竹西丞相客,冀北幕府官。
清庙瑚琏器,仙人承露盘。
谈笑翰墨香,芳佩杂茝兰。
雪山笏拄颐,碧玉高巑岏。
锋车促收召,买舟系江干。
瞿塘浪粘天,怒涛驾风湍。
西湖软红路,塔级层旃檀。
还来捧御床,剖腹呈琅玕。
前修席玉铉,旧事追金銮。
潦倒困灾患,名节空彫残。
不假子夏盖,敢弹贡禹冠。
隔阔如昨梦,道义期岁寒。
日边一纸书,时烦问加餐。
“近别已不易,远别良更难”的下一句是莫作远近想,便觉宇宙宽。该诗句出自李石的作品《送陆务观》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/127097_1.html
四明本山名,与洞屹相向。
取山以名洞,足以迎景贶。
我非济时才,香火三遣放。
再为玉局吏,圣恩覃旷荡。
有如鉴湖乞,均逸江海上。
圆也如乃翁,历历耗心匠。
三径同蒋诩,五柳比元亮。
一日培壅力,百年基址壮。
桃李遵旧蹊,松竹缘叠嶂。
林花拂朝晴,山鸟激清响。
园人收果实,夏秋各有饷。
谁云橐驼种,已有猢孙藏。
翁前携客来,未免策拄杖。
崎岖到洞门,衰病筋力彊。
洞中亦虚白,喜气含万象。
俎豆具仓猝,一杯复一唱。
山果与山花,足以备清赏。
杯盘旨味薄,笔墨醉语妄。
醉中忽抬眼,云巢仍在望。
投杯揽衣起,涕泪立惆怅。
云巢我师友,白玉已黄壤。
相距洞与山,风雨灯烛晃。
有如对床夜,了不隔寻丈。
他日吾子孙,丹青二老像。
草堂洞山间,二老忽来往。
丹砂山中期,交梨海上约。
崎岖九折坂,准拟一丸药。
至今山仙翁,已跨紫霄鹤。
鹤去当归来,尘世忆如昨。
天使自天降,招去游五岳。
洞府日月长,流水花片落。
我来似天意,一官不足缚。
道气迄未充,何以痊瘴恶。
云霞閟灵蕊,雾雨罩仙萼。
臭稗杂菁英,凡草混荃若。
未免七十毒,谁敢试口嚼。
上焉忧国病,下者念民瘼。
安得如昔人,一举翔寥落。
春煖锦棠覆径,夏凉红藕盈池。
九蕊东篱绽菊,一花南岸梅枝。
口头截断不须工,谁信春秋是国风。
笔下均调成一气,东屯唤起杜陵翁。
此地蛟龙伏,中原蛇豕多。
借君白羽扇,万马饮黄河。