莫作远近想,便觉宇宙宽。
聚散与出处,等以道眼看。
君去便乡国,我留为亲欢。
吴蜀视旅亭,随处寓以安。
谁能诧凡见,鴳翮齐鹏抟。
是家好门地,羽仪耀朝端。
竹西丞相客,冀北幕府官。
清庙瑚琏器,仙人承露盘。
谈笑翰墨香,芳佩杂茝兰。
雪山笏拄颐,碧玉高巑岏。
锋车促收召,买舟系江干。
瞿塘浪粘天,怒涛驾风湍。
西湖软红路,塔级层旃檀。
还来捧御床,剖腹呈琅玕。
前修席玉铉,旧事追金銮。
潦倒困灾患,名节空彫残。
不假子夏盖,敢弹贡禹冠。
隔阔如昨梦,道义期岁寒。
日边一纸书,时烦问加餐。
“潦倒困灾患,名节空彫残”的上一句是前修席玉铉,旧事追金銮;“潦倒困灾患,名节空彫残”的下一句是不假子夏盖,敢弹贡禹冠。该诗句出自李石的作品《送陆务观》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/127097_17.html
石过青渠壁间有何人者诗欲梓潼神君戒杀以从佛神君初以孝廉举岂自污于一饮一食之间为哉后稷肇祀庶无罪悔以迄于今试以此语为解嘲并赋小诗呈时发县大夫一笑
香茗粗蔬肯破悭,相公日食万羊山。
夫君何厚神何薄,自取悬鹑一水间。
节节荷风驿置,疏疏竹雨龙悭。
攲枕几声鼓吹,捲帘数笔湖山。
露叶涓涓泣素秋,旗亭樽酒解忘忧。
别来频寄加餐字,莫遣新诗学四愁。
我与李侯初不熟,但闻弦歌政声速。
永川鸡犬数山外,迄今语言犹可录。
向来官舍卜清疏,把酒横琴仅容足。
眼前可无起予者,故作斜川著行录。
不妨奄有靖节名,此堂岌岌柳英英。
易名伐树公则去,名尚可复柳易生。
唐侯初来理前事,收拾神名还旧地。
坐令轩冕争夺心,各有田园萧散意。
古人陈迹那复论,丈夫志气高入云。
因知特起豪杰士,不待西伯还明君。
风弄波涛鼓角喧,蜀江犹有阵图存。
纶巾羽扇人何在,眼看群儿戏棘门。