已留天穴烂明星,更遣甘泉泻石乳。
僧廊侧入洞门深,铁崖涌出袈裟古。
腹空秃树饱风霜,斗大苍藤暗烟雨。
丹台飞嵌层岩巅,削成石屋居无椽。
杖藜直上八千仞,手抚白鹤凌紫烟。
朗公卓锡呼不应,庞眉石丈拱我前。
俯视人间悲浩劫,谁知梵宇亦桑田。
般舟宝殿金银摧,世尊尘埃龙象哀。
唐碑宋碣纷断折,存者欹侧埋荒苔。
灵迹摩挲恨未了,倦游一宿良草草。
谁能高枕卧空山,饱饭青精颜色好。
“灵迹摩挲恨未了,倦游一宿良草草”的上一句是唐碑宋碣纷断折,存者欹侧埋荒苔;“灵迹摩挲恨未了,倦游一宿良草草”的下一句是谁能高枕卧空山,饱饭青精颜色好。该诗句出自施闰章的作品《灵岩行》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148324_11.html
山人生长黄山下,一生爱作黄山画。
殊松骇石非人间,俗眼群看尽惊怪。
天都仙窟真灵奇,不经身到谁能知。
拂云忆共莲峰坐,对酒曾横铁笛吹。
胜游一步一回顾,到今犹记题名处。
可怜乱后总荆榛,回首丹台隔烟雾。
宛陵旧友今寂寞,鼓棹于湖兴磅礴。
残暑风生水石凉,高歌夜醉天河落。
笑君略识敬亭山,欲往瞿硎底未閒。
此别中秋馀几日,月明两地各江湾。
俗士大言尽枝叶,壮夫柔翰穿金铁。
笔锋有时飞杀人,开口露心带生血。
姜生姜生苦读书,感旧忧时动凄绝。
长松郁郁卧寒云,哀狖噭噭号积雪。
腹中撑拄廿一史,妻死家贫愁百折。
人情爱少不爱老,两鬓将斑生计拙。
暑雨如蒸室如甑,寄食依人事骚屑。
眼前下士多公卿,倔强羞从贵游说。
稽山镜水足徜徉,瘦马缁尘空蹩躠。
家鸡自饱野鹤饥,抱书长啸休呜咽。
丹阁仙人宅,香台佛子家。
岚深晴作雨,树老晚成花。
涧口齐藤叶,墙根过笋芽。
听泉从日暮,自煮白云茶。
独夜月明多,天际闻孤鹤。
梧桐尚未秋,片叶空阶落。
东安门外许肩舆,东安门内止策骑。
入门半里史局开,徒步往还浑閒事。
穷交况有两三人,携手同行且称意。
旁人大笑官可怜,天街雨后尤迍邅。
东邻有马耻数借,蹇驴欲买无青钱。
道逢列驷来喧阗,避尘侧足看高天。
我昔山中蹑芒屩,竹圃花溪甘寂寞。
忝窃乘轩三十年,召试还登石渠阁。
东方曼倩腹长饥,国子先生齿已豁。
圣主殊恩录侍臣,尚书笔札给来频。
特诏分曹事编纂,旁搜散牒何纷纶。
但恐千秋无信史,那知一日愁官贫。
昨夜西山洒微雪,朝来爽气逾鲜新。
腐儒衰晚精力尽,短咏长吟忘苦辛。
君不见杜陵拾遗亦徒步,当时裘马同飞尘。