已留天穴烂明星,更遣甘泉泻石乳。
僧廊侧入洞门深,铁崖涌出袈裟古。
腹空秃树饱风霜,斗大苍藤暗烟雨。
丹台飞嵌层岩巅,削成石屋居无椽。
杖藜直上八千仞,手抚白鹤凌紫烟。
朗公卓锡呼不应,庞眉石丈拱我前。
俯视人间悲浩劫,谁知梵宇亦桑田。
般舟宝殿金银摧,世尊尘埃龙象哀。
唐碑宋碣纷断折,存者欹侧埋荒苔。
灵迹摩挲恨未了,倦游一宿良草草。
谁能高枕卧空山,饱饭青精颜色好。
“般舟宝殿金银摧,世尊尘埃龙象哀”的上一句是俯视人间悲浩劫,谁知梵宇亦桑田;“般舟宝殿金银摧,世尊尘埃龙象哀”的下一句是唐碑宋碣纷断折,存者欹侧埋荒苔。该诗句出自施闰章的作品《灵岩行》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148324_9.html
彩鹢横飞缓,神蛟偃息初。
沙晴浮涨减,岸远碧天虚。
瓠子嗟民力,龙门忆禹书。
中流箫鼓竞,把酒试河鱼。
河阳淮北日思君,信宿高斋任酒醺。
旅雁自飞寒夜影,老猿终恋故山群。
川原积雪云皆冻,海国天低路不分。
重把瑶华愧玄晏,忧心早已倦论文。
山到东岩好,横开翡翠屏。
招提含宿雨,洞壁倚寒星。
杖底千峰小,烟中九子青。
昔人曾燕坐,天柱一荒亭。
水国春方涨,扁舟去渺然。
波平岳麓寺,天入洞庭船。
下濑征蛮地,长沙吊屈篇。
劳臣有王事,郢曲几时传。
尚署梁溪老布衣,尘中冠盖似君稀。
迂疏且作倪高士,不为丹青论是非。