出自清朝施闰章的《花下歌送陆丽京之南浦》
宾朋四坐独长啸,诗成气挟长江流。
今年送君鹿江曲,春盘促席梅花屋。
城南击虎进虎肉,云开坐见千峰绿。
丈夫忼爽心颜开,对君好尽花前杯。
双屐几年游海峤,石梁瀑布穷天台。
天台四万八千丈,直攀华顶窥天上。
亲见松乔驭赤螭,下看日月生青嶂。
大陆才名世所稀,风波澒洞中心违。
凤羽已将罹雉网,羊裘还许卧渔矶。
端江江畔寄双鲤,曲江祠前采芳芷。
倚遍扶桑望八荒,更逐浮云几千里。
胜游良会难可忘,东皇告我邀春光。
南州词伯好相见,为报相思江水长。
出自清朝施闰章的《花下歌送陆丽京之南浦》
“端江江畔寄双鲤,曲江祠前采芳芷”的上一句是凤羽已将罹雉网,羊裘还许卧渔矶;“端江江畔寄双鲤,曲江祠前采芳芷”的下一句是倚遍扶桑望八荒,更逐浮云几千里。该诗句出自施闰章的作品《花下歌送陆丽京之南浦》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148426_11.html
薄游期屡误,不易是寻山。
词赋看时辈,林峰慰老颜。
息机迟愧拙,散病早知閒。
向夕高云合,留人未遣还。
独树传何代,支离复此时。
斧斤馀铁干,冰雪自花枝。
僻傍空山老,閒从野客知。
使君劳物色,谁惜岁寒姿。
家傍钓鱼矶,潮来浸板扉。
半江红叶里,独送一帆归。
万事一摇落,琅琊秋正悲。
还家三径菊,出峡几篇诗。
风木吞声日,人琴迸泪时。
空摧数茎发,无路寄相思。
秋云漠漠水漫漫,一色芙蓉十里宽。
不向长安饥索米,那知回首羡鱼竿。