出自清朝施闰章的《花下歌送陆丽京之南浦》
宾朋四坐独长啸,诗成气挟长江流。
今年送君鹿江曲,春盘促席梅花屋。
城南击虎进虎肉,云开坐见千峰绿。
丈夫忼爽心颜开,对君好尽花前杯。
双屐几年游海峤,石梁瀑布穷天台。
天台四万八千丈,直攀华顶窥天上。
亲见松乔驭赤螭,下看日月生青嶂。
大陆才名世所稀,风波澒洞中心违。
凤羽已将罹雉网,羊裘还许卧渔矶。
端江江畔寄双鲤,曲江祠前采芳芷。
倚遍扶桑望八荒,更逐浮云几千里。
胜游良会难可忘,东皇告我邀春光。
南州词伯好相见,为报相思江水长。
出自清朝施闰章的《花下歌送陆丽京之南浦》
“宾朋四坐独长啸,诗成气挟长江流”的上一句是去年送君白鹭洲,酒酣握手登高楼;“宾朋四坐独长啸,诗成气挟长江流”的下一句是今年送君鹿江曲,春盘促席梅花屋。该诗句出自施闰章的作品《花下歌送陆丽京之南浦》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148426_2.html
津亭移客舍,暑坐当山家。
此地馀歌管,何年罢战笳。
月来溪面白,风定柳丝斜。
忽忆中泠水,曾烹峒岕茶。
大风连日夜,屋瓦声汹汹。
孤枕旅思繁,短檠霜气重。
太白一何高,光芒势飞动。
万事总飘摇,藏舟苦不勇。
廪粟沾腐儒,素餐实閒冗。
赐金酒可沽,内顾惭且悚。
久安朽钝姿,讵当徵辟宠。
鸿笔谢渊云,微言昧周孔。
雨雪一冬无,稿壤阏秋种。
岁事频艰辛,物情逾倥偬。
把卷手欲僵,敝裘炉自拥。
时序忽已阑,坐增迟暮恐。
我昔未见君,爱君笔墨好。
把诵冰雪文,知君悔不早。
秀或搴鲍庾,幽必造郊岛。
岩松青荧荧,江月白皓皓。
爱著远游冠,湖山恣潦倒。
有时挥秃笔,丹青疾如扫。
高歌自驻颜,岁月不能老。
启南抗前徽,朗倩振后藻。
人间称画师,咄咄何足道。
高斋冬霁总如春,倚杖留欢接膝频。
举世已稀同辈客,百年重见独醒人。
閒收菊枕缘多泪,判弃山庄不厌贫。
好补石城耆旧传,掉头肯复望蒲轮。
古寺阴阴五月凉,郊坛松色上衣裳。
云依初地从侵槛,雨过高城各尽觞。
消渴茂陵甘寂寞,栖迟金马敢清狂。
飘蓬聚散同为客,何处人间是醉乡。