剜琼刻玖良可怜,尤物摩挲成弃掷。
请君且勿喧,听歌戏鱼堂。
御史风流刘次庄,谪居江畔歌沧浪。
临池筑室好心眼,法书钩勒穷微茫。
俯驾潭州方绛帖,寸纸片石称琳琅。
绕槛文鱼何蓰蓰,丛篁古木交清光。
堤倾石泐竟何往,野水东西空夕阳。
我闻周宣石鼓刓为臼,峄阳秦碑踣已久。
填桥甃壁半湮埋,雨剥雷轰恣击掊。
炮火摧烧琬琰文,马蹄蹴蹋龟龙纽。
负郭东山百战馀,城市凋残物销朽。
苦心搜索决泥沙,只字断文无一有。
天倾地坼海扬尘,古来万事终沈沦。
于乎,古来万事终沈沦,零落残碑勿复陈。
“南山有时平,何况南山石”的下一句是剜琼刻玖良可怜,尤物摩挲成弃掷。该诗句出自施闰章的作品《戏鱼堂石刻歌》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148441_1.html
岭外荒城复此觞,园开荔子入盘香。
五羊旧迹归春草,万顷危樯在夕阳。
客醉欲眠白苧舞,渔歌忽断碧天长。
不知铜柱还无恙,横海旌旗一战场。
使君五马临江涘,笔剪东吴半江水。
使君拂衣卧海滨,手辟荒园成栗里。
七尺肮脏千夫雄,坐上客满尊不空。
慷慨平生尚游侠,穷愁坎壈成老翁。
园中嘉树何葳蕤,海燕徘徊不忍归。
酒间袖出故人札,数行未毕泪沾衣。
作诗赠君兼语顾,离愁别绪如烟雾。
飓风刮海海水飞,何时却寄珊瑚树。
漠漠晴川古木稀,褰裳绝壁揽春晖。
水吞山郭蛟还斗,风起江城花自飞。
集浦帆如千树密,傍岩僧共片云归。
郎官湖畔犹堪醉,细雨东来点客衣。
雨雪山城暗未开,江头何意片帆来。
羁栖避俗书盈箧,真率论交酒数杯。
家破尚留庑下客,时危谁惜郢中才。
于湖文酒多朋旧,摇落离居尽可哀。
共说幽居好,招寻每在园。
亭台穿竹柏,气候变朝昏。
花砌添新种,春池没旧痕。
悠悠湖海意,更得几人论。