古木同臭味,幽鸟含宫商。
天孙云锦机,丹碧交荐香。
晴澜泛清薰,襟袂生微凉。
巉巉万石间,修筠间新篁。
羽葆列千挺,滟滟浮绿光。
林飙一戛击,环佩声铿锵。
披衣独危坐,意气超羲黄。
岂惟热恼除,冰雪置我肠。
却愁林外人,久苦炎威张。
天瓢忽倾倒,旱魃宜消亡。
是月已火流,不日占金穰。
时虽厌兵革,人或饱稻粱。
此园仅如握,无径不就荒。
犹喜卉木存,弗为斤斧戕。
扬扬桂吐芬,粲粲菊有芳。
清赏备四时,花辰复青阳。
太平本无象,嗣岁或小康。
于焉盍朋簪,一笑传清觞。
“天孙云锦机,丹碧交荐香”的上一句是古木同臭味,幽鸟含宫商;“天孙云锦机,丹碧交荐香”的下一句是晴澜泛清薰,襟袂生微凉。该诗句出自卫宗武的作品《小园避暑》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/259428_3.html
披雾出松关,行行破晓寒。
崎岖忽平坦,迤逦复巑岏。
霜沐林光沃,山围野色宽。
朝曦开霁景,鸣鸟亦声欢。
弧矢开祥,喜从此、旬兼九日。
新岁改、椒盘献颂,齐头七十。
渐入唐人诸老画,可追洛社耆英集。
有陶潜、三径健吟哦,贫而适。
摘仙桂,探蟾窟。
敛洪藻,归麟笔。
总古先传记,讥评得失。
不朽芬芳垂简册,浮荣土苴轻簪笏。
看年如、卫武粲成章,诗传抑。
竹不可无水,有水必有竹。
彼美槃涧阿,碧鲜映澄绿。
漱石戛鸣球,拂云森立玉。
苟得一以清,而况二吾足。
上人要心契,毋但悦其目。
物我趣不侔,亦恐难医俗。
龙卧而长吟,胸次抱奇伟。
立心不北向,特为三顾起。
曹瞒下荆州,气可吞权备。
奋袂为一出,遂成鼎足势。
忠诚以辅国,相业难拟议。
刑政能服人,怨雠至感涕。
出师陈悃款,训诰相表里。
南攻孟获平,北出张合殪。
司马亦严惮,甘受巾帼耻。
傥使先十年,营星未殒坠。
兴复其可期,中原安有魏。
伊耆嘘至和,薰播弥大地。
有声沸候禽,有色衒名卉。
丽景接川原,浩万历岁几。
于时不得乐,夫人自暴弃。
卑官徒劳人,忆昔续宾戏。
继忝隶部曹,厕迹于朝市。
未几乘汉鄣,归来从绮里。
誓当守衡茅,不复问行李。
方开陶径荒,遽惊周室燬。
时艰慨适逢,身存良自喜。
筑庐傍山栖,视家如客邸。
虽存蓬荜居,仅为燕雀芘。
兹辰薄游衍,携友忘汝尔。
书楼舒远眺,林芳犹蜕委。
麦陇连蔬畦,青黄错成绮。
野色入杯棬,山光浮屐底。
阳春艳欲流,霁景浩无际。
献酬乐佳宾,续广赖吾子。
朝来补吟事,粗不忝诗礼。
顾余八十叟,忘我忘忘世。
醺馀扶杖归,笑语喧童稚。
斯游固已适,未足穷乐意。
九峰苇可杭,相望在尺咫。
忧先天下忧,乐岂果在是。
忧乐存诸心,尚堪追禊事。