隔水轻盈飏碧。
东风路,还是舞烟眠露,年年自春色。
红尘遍京国。
留滞高阳醉客。
斜阳外,千缕翠条,髣髴流莺度金尺。
长亭半陈迹。
记曾系征鞍,频护歌席。
匆匆江上又寒食。
回首处应念,旧曾攀折,依然离恨遍四驿。
倦游尚南北。
恻恻。
怨怀积。
渐楚榭寒收,隋苑春寂。
颦眉不尽相思极。
想人在何处,倚楼横笛。
闲情似絮,更那听,夜雨滴。
“颦眉不尽相思极”的上一句是渐楚榭寒收,隋苑春寂;“颦眉不尽相思极”的下一句是想人在何处,倚楼横笛。该诗句出自陈允平的作品《兰陵王》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/266345_15.html
暮烟半敛。
云护澹月,斜照楼馆。
春夜偏短。
一床耿耿,孤灯晃帏幔。
玉壶漏满。
天外渐觉,归雁声远。
离思凄婉。
重怀执手,东风翠蘋岸。
料想凤楼人,倦绣回文停彩线。
憔悴泪积,香销娇粉面。
叹暗老年光,隙驹流箭。
梦中空见。
漫惹起相思,芳意迷乱。
锦笺重向纱窗展。
西竺峰飞小朵来,闲僧曾共倚崔嵬。
寒惊玉匣光初泻,晓怯冰壶冻未开。
云外有香丹桂落,洞中无月白猿哀。
当年洗耳人何在,拟勺清泠酹碧苔。
庙近云涛观,山遥翠欲重。
祇应溪上木,便是洞中龙。
堰折潮归海,楼迎浪答钟。
断碑荒藓合,终古载灵踪。
授衣时节,犹未定寒燠。
长空雨收云霁,湛碧秋容沐。
还是鲈肥蟹美,橡栗村村熟。
不堪追逐。
龙山梦远,惆怅田园自黄菊。
醉中还念倦旅,触景伤心目。
羞破帽、把茱萸,更忆尊前玉。
愁立梧桐影下,月转回廊曲。
归期将卜,西风吹雁,懒寄斜封但相嘱。
金虬熏尽鹧鸪班,独上层楼倚画栏。
满院梨花香寂寞,隔帘风雨正春寒。