去年积行潦,田亩鱼蛙生。
今岁谷翔贵,鼎饪无以烹。
继亦掇原野,草莱不得萌。
剥伐及桑枣,折发连檐甍。
谁家有仓囷,指此为兼并。
头会复箕敛,劝率以为名。
壮强先转徙,羸瘠何经营。
天子忧元元,四郊扬使旌。
朝暮给饘粥,军廪阙丰盈。
殍亡与疫死,颠倒投官坑。
坑满弃道傍,腐肉犬豕争。
往往互食啖,欲语心魂惊。
荒村但寂寥,晚日多哭声。
哭哀声不续,饥病焉能哭。
止哭复吞声,清血暗双目。
陇上麦欲黄,寄命在一熟。
麦熟有几何,人稀麦应足。
纵得新麦尝,悲哉旧亲属。
我歌酂阳行,诗成宁忍读。
“我歌酂阳行,诗成宁忍读”的上一句是纵得新麦尝,悲哉旧亲属。该诗句出自蔡襄的作品《酂阳行》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/69941_20.html
江南寒薄春尝早,花卉入春先自老。
嗟予衰病不及时,出见池园半青草。
纵有馀葩在叶间,行看落片随风扫。
寻春已过索莫归,重忆欢娱耿怀抱。
虽然妖艳难再得,但只逢花须醉倒。
二月中央寒食朝,墙隈忽见梨花飘。
开门四顾粲然白,传催翠帟宾朋招。
长吟环绕不知数,渐值明月临清霄。
谁剪轻云成碎蕊,天留密雪封枯条。
重重尽挂珠缨络,簌簌初呈簂步摇。
傍花行酒发新唱,满座例举黄金瓢。
西都姚黄高一尺,扬州宝髻分双翘。
幽香绝艳信尤物,设欲置之千里遥。
壁门写生亦名画,未免五彩涂鲛绡。
莫如此君慰人意,相对一笑开无憀。
古来英豪多感激,坐使绿鬓朱颜雕。
劝君且作梨花饮,慎勿称量别流品。
十月淮水平,莹净铺寒簟。
浴日弄净光,涵山碎青点。
开帆直千里,快去曾非渐。
盲风半作势,怒浪立呈险。
枯林助呼嗥,巨蜃工腾闪。
偎崖少休息,系缆犹攲飐。
忠信古云伏,奸邪神所贬。
扣心良自安,潜祈亦羞谄。
夜分群籁息,天明恶云敛。
霜威寒更清,霁色鲜可染。
怀安固俗喜,乘危岂予歉。
赐告虽庆幸,被恩实惭忝。
慈亲慰衰发,娇儿别啼脸。
人情足爱恋,将思辄闭掩。
世事忽忧来,惊起类痴魇。
金絮北饵胡,弓刀西压陕。
天子欲求理,群材务搜检。
大明破昏翳,久弊刮痕玷。
有如广厦时,拙者亦磨剡。
行路勿迟迟,流年空苒苒。
投凉下马卧僧家,绕簟清风卷绛纱。
修竹满前微雨过,远山无际薄云遮。
武侯旧隐人应到,闽粤孤城日自斜。
解与尘心消百事,更开新焙煮灵芽。
一春游揽足诗歌,寄与南阳语思多。
若忆钱塘曾到处,西湖仍是旧烟波。
皇州令节已藏烟,帝渥乘时锡广筵。
和气去添春色重,恩光来助日华鲜。
千声凤吹朱门里,一番花香谷雨前。
更喜簪裳嘉宴日,亲逢干羽治平年。