词追风雅谐宫商,清如环佩锵珩璜。
幼邻摩诘相颉颃,子美太白参翱翔。
私入禁署逢明皇,诵诗却诵南山章。
忤意拂袖还襄阳,嬉游只在云水乡。
闲身到处频徜徉,溪山晏岁梅吐香。
跨蹇独出寻孤芳,六花乱落纷悠扬。
老树翯翯虬龙骧,痴童前引冻欲僵。
回顾似促归去忙,鹿门尚有十里强。
先生驴背寒都忘,吟哦未觉天昏黄。
开元治世文运昌,同时诸子皆俊良。
惟公制作尤擅场,篇篇首首兴趣长。
字字句句金玉相,明珠白璧争焜煌,千载不朽垂休光。
李昌祺(1376—1452)明江西庐陵人,名祯,字昌祺,以字行。永乐二年进士,选庶吉士,预修《永乐大典》。每遇僻书疑事,人多就质。擢吏部郎中,迁广西布政使,坐事谪。洪熙元年起为河南布政使,绳豪□,去贪残。致仕二十余年,屏迹不入公府。有《运甓漫稿》。►747篇诗文
古诗韵典网提供《富溪八景富 其四 题孟浩然踏雪寻梅图》的原文、翻译、注释、赏析等详细信息。《富溪八景富 其四 题孟浩然踏雪寻梅图》出自李昌祺的作品。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiwen/111866.html
青鞋布袜踏斜阳,枳壳山樊扑鼻香。
宿草惊鸥相对白,采花蜂蝶欲争黄。
圆浮水面荷钱小,细袅波心荇带长。
犹记秦淮西畔路,秋千竞出柳阴墙。
素发被秋鬓,筋力与昔殊。
人身非金石,岁月苦易徂。
麟原有青山,真宅预可图。
穿云斲隧穴,密甃圆且虚。
石兽既外列,瓦棺亦中储。
前立两翁仲,傍蹲一龟趺。
地灵暨木伯,呵护卫以驱。
四序自更迭,大运诚须臾。
千秋百岁后,瞑目归斯庐。
油然委蜕去,此外复何虞。
海上归来牖下终,去时同伴葬辽东。
重泉莫叹桐棺薄,玉匣籧篨等是空。
茂陵求仙期得仙,思骖玄龙飞上天。
密函秘检事封禅,宛马驰来崧岳前。
崧前独爱三树柏,锡以官名表殊特。
至今犹说是将军,香叶屯云凝翠色。
当时立心隘八埏,一举欲息昆崙颠。
穷兵渎武事远略,此岂解有冲升缘。
秋风辞哀萌晦早,王母桃花几回老。
金茎瑞露成清泪,珠襦玉匣埋荒草。
羡渠老寿在名山,驻龄弗藉文成丹。
诙谐获听方朔论,侍从曾识枚皋颜。
秃枝锐干如铜铁,傲雨凌霜古皮裂。
地籁朝惊万壑风,精灵夜泣三更月。
武皇不归时代迁,遗尔臃肿烟霞边。
固疑孔桧颇相妒,且喜社栎能忘年。
武侯庙废摧千丈,新甫之材闻斲丧。
若论秦皇避雨松,雨松亦是平交行。
都门秋树叶纷纷,惆怅西风袂忍分。
头戴铁冠辞魏阙,手持玉斧过吴门。
孤村远磬敲残月,极浦归帆没断云。
为报霜台骢马使,南宫倦客久离群。