出自明朝李昌祺的《富溪八景富 其四 题孟浩然踏雪寻梅图》
词追风雅谐宫商,清如环佩锵珩璜。
幼邻摩诘相颉颃,子美太白参翱翔。
私入禁署逢明皇,诵诗却诵南山章。
忤意拂袖还襄阳,嬉游只在云水乡。
闲身到处频徜徉,溪山晏岁梅吐香。
跨蹇独出寻孤芳,六花乱落纷悠扬。
老树翯翯虬龙骧,痴童前引冻欲僵。
回顾似促归去忙,鹿门尚有十里强。
先生驴背寒都忘,吟哦未觉天昏黄。
开元治世文运昌,同时诸子皆俊良。
惟公制作尤擅场,篇篇首首兴趣长。
字字句句金玉相,明珠白璧争焜煌,千载不朽垂休光。
出自明朝李昌祺的《富溪八景富 其四 题孟浩然踏雪寻梅图》
“跨蹇独出寻孤芳,六花乱落纷悠扬”的上一句是闲身到处频徜徉,溪山晏岁梅吐香;“跨蹇独出寻孤芳,六花乱落纷悠扬”的下一句是老树翯翯虬龙骧,痴童前引冻欲僵。该诗句出自李昌祺的作品《富溪八景富 其四 题孟浩然踏雪寻梅图》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111866_7.html
剡书多日下,犹卧碧山隈。
只叹相如病,空淹贾谊才。
窗虚云自宿,门掩鹤初回。
好在禾川上,应愁驿骑催。
久住天丘号羽人,万株松柏一吟身。
秋林扫叶安茶灶,雨径留苔当坐茵。
仙境道心同寂静,诗情字体两清新。
相从拟学还丹诀,尚恐缘应隔两尘。
信族豨夷越醢躬,太平无复用英雄。
高皇却堕先生计,世上何曾有赤松。
沉忧如积痾,纡郁剧焚燎。
深在膏肓间,异镜谅难照。
往圣垂方书,万病皆有疗。
独兹莫措手,浑沌无朕兆。
尝闻达人言,扫涤酒其要。
呼妻倒空罍,数斟饮辄釂。
顿觉胸次豁,岂怀酗酣诮。
颓然百虑忘,浊醪信为妙。
民家深树里,下马点灯时。
风雨关门早,衣裳拜客迟。
艰难逢歉岁,逼迫后租期。
说到伤心处,潸然泪满颐。