出自明朝李昌祺的《富溪八景富 其四 题孟浩然踏雪寻梅图》
词追风雅谐宫商,清如环佩锵珩璜。
幼邻摩诘相颉颃,子美太白参翱翔。
私入禁署逢明皇,诵诗却诵南山章。
忤意拂袖还襄阳,嬉游只在云水乡。
闲身到处频徜徉,溪山晏岁梅吐香。
跨蹇独出寻孤芳,六花乱落纷悠扬。
老树翯翯虬龙骧,痴童前引冻欲僵。
回顾似促归去忙,鹿门尚有十里强。
先生驴背寒都忘,吟哦未觉天昏黄。
开元治世文运昌,同时诸子皆俊良。
惟公制作尤擅场,篇篇首首兴趣长。
字字句句金玉相,明珠白璧争焜煌,千载不朽垂休光。
出自明朝李昌祺的《富溪八景富 其四 题孟浩然踏雪寻梅图》
“闲身到处频徜徉,溪山晏岁梅吐香”的上一句是忤意拂袖还襄阳,嬉游只在云水乡;“闲身到处频徜徉,溪山晏岁梅吐香”的下一句是跨蹇独出寻孤芳,六花乱落纷悠扬。该诗句出自李昌祺的作品《富溪八景富 其四 题孟浩然踏雪寻梅图》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/111866_6.html
能言鹦鹉闭金笼,争似钩辀野树中。
赢得人嫌生性拙,梨云影里立东风。
淮水寒潮起暮云,纷纷离思不堪论。
都门不闭还乡梦,昨夜分明到故园。
閒心只与静相宜,醉似疏狂醒似痴。
除却看山看水外,是非荣辱不曾知。
修竹傲冬雪,崇桃媚春阳。
刚柔既殊性,艳冶宁联芳。
画工未必知物理,强写清标伴妍美。
气味原来自不同,枝柯讵肯轻相倚。
翛然凤尾静且幽,下视靡蔓皆庸流。
贞姿岂作俗花友,直节终非凡卉俦。
回首韶华易枯槁,雨折风飘委泥潦。
憔悴空怜曩日荣,妖娆宁复前时好。
此君依旧挺长竿,四季皆宜夏更寒。
万紫千红零落尽,青青还与报平安。
客舍暄爱日,旗亭冽霜风。
故人有远宦,策马之关中。
识君今馀十五载,几度思君梦华采。
别后音徽烦屡寄,交谊重逢不曾改。
似君才调世岂多,手援健笔如挥戈。
门生问字每载酒,道士写经频送鹅。
九年作官南海上,文与波澜相浩荡。
今为冷椽向凤翔,岐山渭水周故疆。
陇云秦树真可画,绛帐横经复闲暇。
座上青毡自足娱,眼前白发何须怕。
我本疏狂迹不羁,与君情好最相知。
殷勤不劝杯中酒,寂寞徒吟卷里诗。