少小作抄撰,落笔如散银。
并使嚼鹦鹉,同等摩麒麟。
池台绍河曲,钟鼓宴洛滨。
太平三十载,总是梁朝人。
岂知苍鹅飞,顿令玉马湮。
朱桁撤单舶,青袍蔽长津。
庶望下亭旅,重遘南郡春。
如何走秦关,别馆留孤臣。
三户既已尽,七叶谁见亲。
从此东海鸟,长作西都宾。
阳春方递代,去故当就新。
寒暑有时尽,日月无返晨。
临都哭三昼,绕屋步百巡。
岂不被显爵,亦既叨殊恩。
无如慕乡井,惠好难重陈。
生逢乱离世,老作异代身。
江南草长时,回望情弥殷。
枳橘岂秦产,夷齐本商民。
一吟思归辞,泪下沾衣巾。
“生逢乱离世,老作异代身”的上一句是无如慕乡井,惠好难重陈;“生逢乱离世,老作异代身”的下一句是江南草长时,回望情弥殷。该诗句出自毛奇龄的作品《读史诗二首 其二》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/134061_17.html
京陵有子母为师,丙夜犹㸐白玉脂。
传得一经长自叹,只因中有柏舟诗。
杨春汎初景,庭卉谢薄寒。
如何越三变,尚自愁风湍。
洒泽易沾洽,逾灌翻殚残。
暂窥已亡绪,改序谁能安。
深林闭楚雀,当墉披皋兰。
风过云不停,雨止空还漙。
自聆索居苦,复嘅行路难。
依人喜遐附,换服忧中单。
一听春寒谣,三复增长叹。
直指风清岳色寒,西行捧节重台端。
登朝喜接鹓鸾序,开府重瞻獬豸冠。
笔下准绳追李勉,论成盐铁问桓宽。
上林多少栖乌地,总藉还台振羽翰。
欲上南屏多所思,千秋王气总成悲。
载归瑶海三神药,望去函关百二基。
石屃吼当亭午候,杜鹃啼彻暮春时。
何年着得秦人服,野寺苍茫倚杖追。
每度吴关增客愁,江山无恙古徐州。
万岁楼前云乍合,千秋桥下水争流。