兔丝罥乔柯,袅袅复离披。
兔丝断有日,浮萍合有时。
浮萍语兔丝,离合安可知。
健儿东南征,马上倾城姿。
轻罗作障面,顾盼生光仪。
故夫从旁窥,拭目惊且疑。
长跪问健儿,毋乃贱子妻。
贱子分已断,买妇商山陲。
但愿一相见,永诀从此辞。
相见肝肠绝,健儿心乍悲。
自言亦有妇,商山生别离。
我戍十馀载,不知从阿谁。
尔妇既我乡,便可会路岐。
宁知商山妇,复向健儿啼。
本执君箕帚,弃我忽如遗。
黄雀从乌飞,比翼长参差。
雄飞占新巢,雌伏思旧枝。
两雄相顾诧,各自还其雌。
雌雄一时合,双泪沾裳衣。
“浮萍语兔丝,离合安可知”的上一句是兔丝断有日,浮萍合有时;“浮萍语兔丝,离合安可知”的下一句是健儿东南征,马上倾城姿。该诗句出自施闰章的作品《浮萍兔丝篇》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148659_4.html
布帆贪趁好风吹,读尽篷窗一卷诗。
岕荈湖莼归养日,苍山洱海宦游时。
畏途自爱归田早,高枕何妨见客迟。
欲报瑶华拾芳草,前川凉雨暮迷离。
晴山积翠落江干,小苑流莺过药栏。
并蒂欲翻含露重,高枝独立耐春寒。
尊移上客风前坐,头白名花醉里看。
自古梁园佳会少,百年今日故人欢。
辟园恨不逾十笏,种竹恨不高千寻。
戏取冰绢写寒玉,茅堂白日如青林。
葛陂龙杖那在手,柯亭笛材少知音。
与君醉向此中卧,梦到江南秋水深。
连帆蔽日江水黑,鹢首龙文烂五色。
举樯捩舵重如山,不遇大风行不得。
曳舟官给夫有馀,得钱纵脱重捉夫。
裸体天寒被鞭挞,荒村夜索闻哀呼。
猪鸡祭赛舟人乐,白夺樵薪不为虐。
有时故遣触他船,反眼嗔人横搒缚。
尊严秪为载龙衣,箫鼓船头黄绣旗。
高架一箱衣什袭,客货深藏无是非。
巨舰年来频坐兵,沿涂夫卒多吞声。
船大行迟河欲冻,严秋督促伤人情。
官差到处闻荼毒,怪此篙工作威福。
造船苦耗水衡钱,取材伐尽江南木。
侧闻圣主仁如天,再浣还衣天下传。
筐篚置邮亦良速,何似重牵万斛船。
忆别同衔雪夜樽,飞书万里数相存。
论交道广心情苦,恋主忧深涕泪繁。
帷幄旧资孙武法,顾厨争说李膺门。
谁知留滞孤吟客,消渴逢秋梦故园。