兔丝罥乔柯,袅袅复离披。
兔丝断有日,浮萍合有时。
浮萍语兔丝,离合安可知。
健儿东南征,马上倾城姿。
轻罗作障面,顾盼生光仪。
故夫从旁窥,拭目惊且疑。
长跪问健儿,毋乃贱子妻。
贱子分已断,买妇商山陲。
但愿一相见,永诀从此辞。
相见肝肠绝,健儿心乍悲。
自言亦有妇,商山生别离。
我戍十馀载,不知从阿谁。
尔妇既我乡,便可会路岐。
宁知商山妇,复向健儿啼。
本执君箕帚,弃我忽如遗。
黄雀从乌飞,比翼长参差。
雄飞占新巢,雌伏思旧枝。
两雄相顾诧,各自还其雌。
雌雄一时合,双泪沾裳衣。
“长跪问健儿,毋乃贱子妻”的上一句是故夫从旁窥,拭目惊且疑;“长跪问健儿,毋乃贱子妻”的下一句是贱子分已断,买妇商山陲。该诗句出自施闰章的作品《浮萍兔丝篇》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/148659_8.html
桐江落木旅魂悲,太守风流更数谁。
把酒固留归棹客,到门先问钓台诗。
七年卧治名还在,千骑移官事已迟。
惭愧为余存片石,故交零谢泪双垂。
浮生安逆旅,传舍亦吾庐。
帆影寒云外,钟声夜月初。
定巢容海燕,作脍就江鱼。
樗散行藏足,宁知与世疏。
狂夫旧种辛夷花,风吹花片落谁家。
妾手亲栽女贞木,多年叶覆空房绿。
裁缝重寄征衣裳,愁君恨君愿君强。
纵使来归妾已老,背立东风私断肠。
好是江南树,移来岁月深。
相看娱客眼,谁遣动乡心。
绿叶垂金满,双柯合坐阴。
遥怜洞庭上,烂熳醉霜林。
垂老幽栖客,浩然关塞游。
出门鸿雁到,中路雪霜愁。
边驿依荒戍,番民识故侯。
丈人筋力健,应蹑华峰头。