污泥龙王宫,恐获不敬罪。
不敢蹋汴堤,汴堤连秦宫。
蹋尽天子土,馈餫无由通。
此言虽太阔,且是臣心肠。
野风结阴兵,千里鸣刀枪。
海月护羁魄,到晓点孤光。
上不事天子,下不识侯王。
夜半睡独觉,爽气盈心堂。
颜子甚年少,孔圣同行藏。
我年过颜子,敢道不自强。
船人虽奴兵,亦有意智长。
问我何所得,乐色填清扬。
我报果有为,孔经在衣裳。
“船人虽奴兵,亦有意智长”的上一句是我年过颜子,敢道不自强;“船人虽奴兵,亦有意智长”的下一句是问我何所得,乐色填清扬。该诗句出自卢仝的作品《冬行三首 其三》。
转载请注明:原文链接 | https://www.gsydw.com/shiju/153096_12.html
嵩山未必怜兰兰,兰兰已受郎君恩。
不须刷帚跳踪走,只拟兰浪出其门。
新年何事最堪悲,病客遥听百舌儿。
太岁只游桃李径,春风肯管岁寒枝。
我有水竹庄,甚近嵩之巅。
是君归休处,可以终天年。
虽有提携劳,不忧粮食钱。
但恐主人心,疑我相钓竿。
何事遭朝贬,知何被不容。
不如思所自,只欲涕无从。
爵服何曾好,荷衣已惯缝。
朝官莫相识,归去老岩松。
玉川子沿孟冬之寒流兮,辍棹上登生生亭。
夫子何之兮,面逐云没兮南行。
百川注海而心不写兮,落日千里凝寒精。
予日衰期人生之世斯已矣,爰为今日犹犹岐路之心生。
悲夫!
南国风涛,鱼龙畜伏。
予小子戆朴,必不能济夫子欲。
嗟自惭承夫子而不失予兮,传古道甚分明。
予且广孤目遐赍于天壤兮,庶得外尽万物变化之幽情。
然后惭愧而来归兮,大息吾躬于夫子之亭。